Thành tích của Thẩm Khê gần đây tiến bộ vượt bậc khiến chủ nhiệm Diêm để mắt, cô còn cùng các đồng minh khác khen ngợi học sinh Thấm nổ lực phấn đấu nên có nhiều tiến bộ... Hiện tại nhìn thấy cảnh này xem ra đều do công lao đóng góp của Từ Triệt.
Thẩm Khê dường như không chú ý tới ánh mắt phức tạp của chủ nhiệm Diêm, nôn nóng hỏi.
"chủ nhiệm, xin hỏi cô tìm em có chuyện gì? Nhà em xảy ra chuyện gì sao?"
Chủ nhiệm lớp lấy lại tinh thần.
"À.. Anh rể em nói trong nhà có chút việc gấp, xin cho em nghĩ tiết cuối. Hiện đang chờ để đón em về "
Thẩm Khê nhíu nhíu mày, thời điểm giữa trưa nghỉ ngơi, cũng không thấy gì khác thường nha?vì sao đột nhiên nói có chuyện liền có?
" anh ấy... , hiện tại ở bên ngoài?"
"Ừ."
Chủ nhiệm Diêm vuốt vuốt giấy phép xin nghỉ, đặt vào tay Thẩm Khê. "Thu dọn cặp sách đi ra ngoài đi."
Chủ nhiệm Diêm mới vừa đi, Từ Triệt lập tức nói.
"Mình đưa cậu ra cổng trường."
"Không cần, cũng không mấy xa, cậu về lớp đi, sắp tới giờ học rồi"
Từ Triệt nhấp nhấp môi, không nói chuyện, bướng bỉnh đứng ở cửa chờ.
Thẩm Khê bất đắc dĩ, không tiếp tục kiên trì bảo Từ Triệt về lớp, làm bộ không nhìn thấy ánh mắt xăm soi của bạn học, căng da đầu cầm lấy cặp sách, chạy nhanh ra ngoài.
Ở trên xe đợi năm phút đồng hồ, Tống Tử Hoành đã áp không được xao động trong cơ thể, mở cửa sổ châm một điếu thuốc lá cơ hồ muốn bình phục cảm xúc.
Thuốc lá đốt tàn nửa điếu, nỗi lòng hắn bình định không ít, lưng dựa lưng ghế, tay gác ngoài cửa sổ, đôi mắt hơi mở nhìn hướng cổng trường, suy nghĩ bất tri bất giác phiêu phiêu phương xa. Hắn giống như, càng ngày càng thói quen đem Thẩm Khê xem là bà xã mình, " lương thực nộp thuế" giao phó cho cô, có tâm sự cùng cô nói, ngay cả tiền lương cũng mặc định cho Thẩm Khê tùy ý sử dụng. Phải biết rằng, hắn cùng Thẩm Hủy kết hôn nhiều năm chưa từng có chuyện để vợ quản tiền lương hay bắt buộc nộp lương.. Nhưng hiện tại hắn đem tiền lương giao cho Thẩm Khê quản, hắn còn rất thích thú.
Thời điểm đi đến cổng trường, Thẩm Khê quay lại đầu từ xa xua xua tay với Từ Triệt.
"Được rồi, đưa đến đây thôi, mau về lớp đi ."
Từ Triệt không có ý dời đi, lại hướng cửa chỉ chỉ.
"Anh rể mình ở trên chiếc xe đó."
Từ Triệt giương mắt nhìn lại, ngoài cửa xác thật có một chiếc xe con dừng lại. Có thể, cô sợ bị người lớn nhìn thấy đi.
Từ Triệt đột nhiên nghĩ đến nguyên nhân Thẩm Khê sốt ruột bảo hắn rời đi, vì thế dừng lại bước chân, nhìn theo cô đi ra ngoài. Thẩm Khê xác thật là không hy vọng Tống Tử Hoành nhìn thấy, chỉ là loại sợ hãi này so với suy nghĩ của Từ Triệt không giống nhau thôi.
Đem giấy xin nghỉ điều giao cho bảo vệ. Thẩm Khê liền hướng chiếc quen thuộc xe kia chạy đến.
Khi Thẩm Khê đến gần ngửi được mùi thuốc lá mới phát hiện nam nhân lại hút thuốc. Cô bịt mũi lặng lẽ từ xe sau vòng qua, thân thủ nhanh nhẹn đoạt đi điếu thuốc hút dở, trừng mắt nhìn Tống Tử Hoành liếc mắt một cái, sau đó trước mặt hắn đem nó vứt vào thùng rác.
"anh muốn em nói bao nhiêu lần mới nghe, lại hút thuốc, chú ý phổi đều bị đen rồi!"
Nữ nhân bĩu môi lầm bầm vừa thắt dây an toàn.
"Vốn dĩ lớn hơn người ta, lại không biết chú ý bản thân. Về sau em phải làm sao? "
Thẩm Khê tức giận nói, thế nhưng thực thương tâm hốc mắt nóng lên. Tống Tử Hoành nhìn cảm xúc cô thay đổi trong nháy mắt ngây người, mở thùng rác, đem gói thuốc lá ném vào, "nhìn, đều ném bỏ, anh bảo đảm, về sau chờ em đi rồi anh mới đi, được chưa?" "anh bảo đảm?"
Thẩm Khê sờ sờ khóe mắt, không dễ dàng tin tưởng hắn nói. Tống Tử Hoành trầm mặc, hắn đương nhiên không thể bảo đảm.
"...Thật sự không được, con chúng ta sẽ chăm sóc em"
Thẩm Khê tức giận cánh tay hắn một cái, bát tự cũng chưa một phiết, còn nói gì tới con!
"Về sau cố gắng không hút"
Nam nhân nhìn cô không thương tâm, vui tươi hớn hở đem cửa sổ hai bên mở ra cho thông gió
"Đều hút nhiều năm như vậy, không phải nói bỏ là có thể bỏ. "
Thẩm Khê cũng hiểu rõ cai thuốc lá không phải, nhưng nghe được hắn bảo đảm, hít hít mũi hỏi.
"Trong nhà ra chuyện gì sao? Sao lại đột nhiên tới đón em về?"
Tống Tử Hoành lắc đầu, nhàn nhạt. "Nhớ em."
Cùng Tống Tử Hoành bên nhau cũng đã vài tháng,Thẩm Khê hơi cân nhắc, thực nhanh hiểu ra vấn đề.
"Hừ, em xem không chỉ đơn giản như vậy" Tống Tử Hoành vui vẻ, rất có hứng thú truy vấn..
"Vậy ngươi nói nói, có gì không đơn giản?"
"Hừ, trong lòng anh rõ nhất còn gì." Thẩm Khê nói, ánh mắt nhìn thứ giữa hai chân hắn. Tống Tử Hoành cười khẽ ra tiếng, dùng ánh mắt trêu ghẹo nhìn Thẩm Khê.
"Anh không rõ ràng, có muốn dùng hành động tới giúp anh nhìn rõ không?"