Thẩm Khê vừa lòng, rất kiêu ngạo đĩnh ngực đem hắn mang về trong xe.
Từ nhỏ tới lớn là con út trong nhà, mọi chuyện của cô đều do người khác quản thay, nay nắm được quyền quản lí nam nhân, Thẩm Khê tràn đầy kiêu hãnh, còn cẩn thận nghiêng thân giúp Tống Tử Hoành thắt đai an toàn.
"Lúc này em nói rồi, loại chuyện này muốn làm ở nhà, anh rể cố nhịn một chút."
Lại ngồi thẳng tự mình cài dây an toàn, đôi tay ngoan ngoãn đặt ở đầu gối.
"Được, chúng ta về nhà đi."
Tống Tử Hoành quả thực không dám tin tưởng, lại lần nữa dò hỏi xác nhận, "Em xác định?"
"Ừm."
Nam nhân khóe miệng trừu trừu, "Khê Khê, quản không phải là quản như vậy.."
"Là anh cho phép em quản, quản như thế nào đương nhiên là do em định đoạt!"
Tống Tử Hoành thấy cứng không ăn thua, lập tức dùng mềm.
Thẩm Khê tâm trí không kiên định thực dễ dàng mềm lòng không ít, Tống Tử Hoành xem chiêu này hữu hiệu, ngay sau đó tăng lớn mã lực, thở dài một hơi nói.
"Không phải anh không muốn làm ở nhà, em xem, mẹ mỗi ngày đều đến đây, Tử Huy cũng ở đây, nào có cơ hội, chẳng lẽ em muốn làm nhà mạo hiểm?"
"Cũng không phải..."
Thẩm Khê bị lời nam nhân đưa tới bất quá thực mau định thần.
"Ở viện nghiên cứu cũng được, tóm lại không thể ở bên ngoài."
"Em muốn anh nhịn đến ngày mai sao?"
Tống Tử Hoành sâu kín bồi thêm một câu, hai mắt nữ nhân lập tức sáng lấp lánh nhìn về phía hắn.
"Có thể không? "
Tống Tử Hoành cười lạnh một tiếng, cười dữ tợn lộ ra răng nanh.
"Em nói xem?"
"Lời nói của em, khẳng định là có thể," - thanh âm Thẩm Khê dần dần yếu đi. " chỉ là..."
Tống Tử Hoành khơi nhướng một bên lông mày.
"Chỉ là cái gì?"
Nữ nhân nuốt xuống nước bọt, lời nói vừa chuyển.
"Nhưng là, nghẹn lâu cũng không tốt lắm, cho nên, em dùng tay giúp anh đi."
"Dùng tay?"
Tống Tử Hoành lặp lại một lần, ngữ khí thực bình đạm, nhưng Thẩm Khê lại có thể ẩn ẩn cảm nhận được sát khí bên trong .
"...Bằng không, dùng miệng?"
Nam nhân không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Thẩm Khê nháy mắt lúng túng, trong lòng âm thầm hận chính mình không biết cố gắng, rõ ràng là nói cho mình quản hắn, vì cái gì kết quả người sợ hãi lại là mình?
Thẩm Khê nâng lên mí mắt nhìn Tống Tử Hoành liếc mắt một cái, nhìn đến biểu tình trên mặt nam nhân sợ tới mức nhắm mắt lại, vỗ vỗ ngực trấn an tâm lí mình.
Đàn ông nghẹn lâu sẽ hỏng? Chi bằng liền ở trên xe làm một lần? "Vậy thì ở trên xe đi?"
Thẩm Khê nhỏ giọng đề nghị nói, vừa nói vừa trộm ngắm vẻ mặt của hắn biến hóa. Quả nhiên, mới vừa nói xong, biểu tình lập tức hòa hoãn xuống. Thẩm Khê cố gắng không sợ, bắt đầu ý đồ cứu lại.
"Ai nha, trong xe có phải quá nhỏ không, anh rể anh cao như vậy, sợ bất tiện, lỡ như đụng trúng thì em sẽ đau lòng... Blah blah..."
Thẩm Hủy ở trên giường đợi thật lâu, rốt cuộc chờ không được, vừa gọi điện thoại vừa đi xuống lầu chờ, hoàn hảo đúng lúc đó cửa đột nhiên mở ra.
Cô đứng ở chỗ giữa thang lầu, nhìn đến Tống Tử Hoành trước từ ngoài cửa đi vào, theo sát chính là em gái Khê Khê, làm cô cảm thấy kỳ quái, trước kia hắn vừa vào cửa liền sẽ cùng mình chào hỏi, lần này giống như không phát hiện sự tồn tại của nhau, hừng hực hướng phòng bếp đi đến.
Em gái cũng thực khác thường, nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Tống Tử Hoành, chia đầu cũng đi hướng phòng bếp. Bọn họ đang làm gì?
Thẩm Hủy nhăn mày, đỡ thang lầu đi xuống, đi theo sau bọn họ.
Cô nhìn thẳng chồng kéo cửa tủ, từ bên trong lấy ra một hộp nước chanh, cắm sẵn ống hút đưa tới bên miệng em gái.
Thẩm Khê thoạt nhìn uống có vẻ sốt ruột, đôi tay như là muốn tự cầm bình uống, nhưng tựa hồ không phát giác nam nhân tay cũng cầm bình, vì thế liền tạo thành cảnh tượng tay hai người chồng lên bên nhau.
Bất quá may mắn không duy trì thật lâu, một hơi uống hết nửa bình, Thẩm Khê nhanh chóng buông lỏng ra.
Thẩm Hủy mới vừa toát ra nộ khí nhanh hơn cân bằng xuống.