Mẹ Tống còn không biết dì Lâm không phải mỗi ngày đều tới, còn nghĩ muốn từ dì Lâm dò hỏi bên trong phòng bếp đã xảy ra chuyện gì.
"Dì Lâm chờ một chút."
Dì Lâm nghe gọi vậy buông túi rác để bên cạnh cửa.
" xin hỏi phu nhân có chuyện gì sao?"
"Phòng bếp sao lại thành ra như thế? đã xảy ra chuyện gì sao?"
Mẹ Tốn nguyên bản chỉ là đơn thuần lo lắng Tống Tử Hoành có bị thương hay không, nào biết trong lòng dì Lâm hiện lên một ít ẩn tình, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia mất tự nhiên. Rồi sau đó, trong lòng k giằng co lưỡng lự. Bản thân mình là người nhận tiền làm việc, hành vi nghề nghiệp theo lí nên tránh đả động đến chuyện cá nhân của chủ nhà, nhưng thân là phụ nữ, bà không thích việc đàn ông vụиɠ ŧяộʍ khi có gia đình, hơn nữa đối phương là mẹ của chủ nhà, kỳ thật cũng tính là một nửa chủ nhà. Mẹ Tống hỏi, khiến dì Lâm phân vân không biết nên hay là không nên nói? Mẹ Tống dù gì cũng từng trải qua qua sóng to gió lớn, thấy dì Lâm do do dự dự, liền biết sự việc không đơn giản.
Bà trầm giọng.
"Hay là đi vào trong nói chuyện ".
Chuyện này, vẫn là nên rõ ràng mới được.
"Ngồi trước rồi nói."
Tuy rằng mẹ Tống là mang theo ý cười nói, nhưng dì Lâm vẫn là có chút co quắp, thật cẩn thận ngồi ở cạnh sofa.
"Tống phu nhân, tôi.."
Bà đột nhiên hối hận, hay là nói dối không cẩn thận làm vỡ lọ gia vị, nhưng cũng không nên nhất thời xúc độ muốn tố giác nam nhân. Những việc của nhà quyền quý, bản thân nên ít xen vào thì tốt hơn.
Mẹ Tống làm ra thế đình chỉ, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp trấn an nói.
" Dì ghẻ đừng vội nói, tôi hỏi gì dì cứ trả lời, dì xem như vậy được không?"
Mẹ Tống am hiểu sâu vấn đề nếu muốn đạt được tin tức chính xác chân thật, cần thiết phải lấy được hảo cảm từ đối phương, quả nhiên hành động này vạn phần hữu hiệu giảm bớt khẩn trương trên mặt dì Lâm - dì Lâm vội gật đầu đồng ý. Cái đề nghị này thực vi diệu, hình thức chuyển biến nói ra bí mật mà bad cũng không có chủ động nói, mà là mẹ Tống hỏi, bà không thể không trả lời.
"Cái lọ gia vị kia là Tử Hoành làm vỡ sao?"
dì Lâm sửng sốt một chút, lắc đầu.
"Hả? Không phải nó làm sao?"
"Không,"
dì Lâm lộ ra biểu tình lúng túng.
"Tôi không biết, tối hôm qua Tống tiên sinh mới bảo tôi hôm nay lại đây thu dọn."
Mẹ Tống mày cao cao nhăn lại
"Vì sao ngày hôm qua lại không tới?
"Là, đúng vậy..."
dì Lâm bị khí thế bức người của mẹ Tống trấn trụ, nói chuyện có chút nói lắp bắp.
"Tống, Tống tiên sinh, dặn tôi một tuần tới một lần..."
Một tuần tới một lần?
"Chuyện này bắt đầu từ khi nào?"
"Từ sau khi Tống thiếu phu nhân đi ở cữ ở trung tâm..."
Thân là phụ nữ, mẹ Tống có giác quan thứ sáu rất mạnh, bà mơ hồ cảm thấy, con mình hẳn là... "Nói đi, có phải dì đã phát hiện chuyện gì không?"
Tuy rằng trong lòng ẩn ẩn có đáp án, nhưng vẫn là muốn xác nhận một chút. Mẹ Tống từ nhỏ xuất thân phú quý, khí thế quanh thân không phải ai cũng đều có thể chống cự được, dì Lâm căng da đầu nói.
"Phát hiện, phát hiện, áo mưa..."
"Ở phòng bếp kia, phát hiện áo mưa."
Mẹ Tống đồng tử hơi chấn kinh, không tự giác nắm chặt tay vịn.
"Ở chỗ nào? Cho tôi xem."
"Đã để trong túi rác, tôi lập tức đua cho phu nhân xem"
Dì Lâm liền phải đứng dậy đi lấy, mẹ Tống có chút thất thố đứng lên, bắt lấy cánh tay của nàng.
"Không cần!"
"Tôi đã biết,"
Mẹ Tống thu tay, vãn vãn đầu tóc bên tai, giọng nói khôi phục bình tĩnh.
"Dì về trước đi, không cần nhắc lại với người khác"
Dứt lời, nhắm mắt ngồi yên hồi lâu, một lát sau nhấc lên mí mắt, nhìn về phía cửa thang lầu. Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng bị đẩy ra, sắc giường đôi màu yến mạch, chăn bằng phẳng phô trên giường, không có dấu vết ngủ qua.
Chứng minh, Tống Tử Hoành mấy ngày nay cũng không ngủ trong phòng. Mẹ Tống nhìn đầu giường song song hai gối nằm, như suy tư điều gì.
Cái này không kỳ lạ sao? Đem tình nhân về nhà, nhưng lại qua đêm.
Mang theo nghi ngờ, mẹ Tống dạo bước quanh phòng ngủ một vòng, dùng ánh mắt tìm tòi xem có phát hiện điều gì bất thường hay không, thí dụ như áo mưa, hay vật dụng của phụ nữ khác.
Đáng tiếc, Tống Tử Hoành thật đúng là không ngủ trong phòng ngủ qua đêm, mặc kệ mẹ Tống tìm kỹ như thế nào, cũng không có khả năng tìm được manh mối gì, vì thế bà nhanh chân đem ánh mắt phóng tới phòng ngủ dành cho khách. Tất nhiên, vẫn là không có thấy gì khác thường.. Mẹ Tống như thế nào cũng không thể tưởng được, bà muốn tìm dấu vết nhưng chứng cứ lại ở ngay kế bên phòng dành cho khách - trong phòng Thẩm Khê.