Giống như Thẩm Hủy, ở trong lòng mẹ Tống, Thẩm Khê chính là đứa trẻ, là phận con cháu. Nghĩ thế nào cũng không có có khả năng cùng Tống Tử Hoành có gì mờ ám.
Cho nên, cho dù trong lòng bà nhận định rằng việc con trai mình vụиɠ ŧяộʍ là sự thật, đối tác cũng không thể nào là Thẩm Khê, thậm chí, còn tính toán gọi Thẩm Khê tới hỏi chuyện, nhất định phải lấy được tin tức từ cô bé này.
Cho nên buổi trưa hôm đó, mới vừa tan học Thẩm Khê liền nhận được điện thoại của mẹ Tống.
Không chút nào cảm kích Thẩm Khê còn nghĩ rằng là liên hoan gia đình bình thường, thấy Tống Tử Hoành không liêm lạc với mình, còn tưởng rằng hắn đang ở cùng mẹ Tống, sợ nếu đột nhiên nhắn tin qua đi sẽ bị mẹ Tống nhìn thấy, liền cất di động tung ta tung tăng đón xe qua.
Khi tới nhà hàng mới phát hiện, dãy ghế lớn như vậy, chỉ có một mình mẹ Tống. "Tới rồi sao? Muốn ăn cái cái gì? lại đây gọi món ăn."
Tuy rằng cùng mẹ Tống ăn qua rất nhiều bữa cơm, nhưng đơn độc ăn chung thì thật đúng là lần đầu, Thẩm Khê có chút rụt rè ngồi xuống bên cạnh mẹ Tống.
Sau khi chọn món ăn, liền lễ phép đem thực đơn khép lại, người phục vụ lại lần nữa xác nhận thực đơn mới lặng yên thối lui, đem không gian trả lại cho thực khách
Mẹ Tống hỏi vài câu tình hình học tập cho có lệ, đột nhiên "Sách" một tiếng, lộ ra biểu tình buồn rầu.
"Khê Khê, bác nhìn thấy Tử Hoành gần đây tinh thần hơi kém, nó có phải ngủ không đủ giấc không? Con cùng nó ở cùng một chỗ, có để ý ban đêm Tử Hoành có hành động gì khác thường không?"
" A? Có gì sao ạ?"
Thẩm Khê kinh ngạc nói. "Con cảm giác anh rể khí sắc khá tốt, hơn nữa buổi tối sau khi trở về cũng không có đi ra ngoài."
Mỗi ngày cùng Tống Tử Hoành ngủ chung, hắn có về nhà ngủ hay không cô đương đầu rõ nhất.
"Vậy, nó có dẫn người nào về nhà không?"
Thẩm Khê nhăn lại mi cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên "A" một tiếng.
"Có... chú Tề đã tới nhà một lần."
Mẹ Tống có vẻ có chút sốt ruột, buột miệng thốt ra nói.
"Vậy phụ nữ thì sao? Có dẫn phụ nữ về hay không?"
Thẩm Khê trừng mắt, thoạt nhìn như là đối với lời của mẹ Tống cảm thấy khϊếp sợ.
Mẹ Tống có chút ảo não chính mình mình quá nóng vội, lời vừa nói chẳng phải là có ý nói ra chuyện con trai mình vụиɠ ŧяộʍ sao?
Kỳ thật mẹ Tống suy nghĩ nhiều, Thẩm Khê trừng mắt cũng không phải khϊếp sợ, mà là kinh hoảng. Có phải mẹ Tống đã biết được chuyện cô cùng Tống Tử Hoành quan hệ bất chính? "...Bác gái, vì, vì sao lại muốn hỏi như vậy ạ?"
Thẩm Khê khẩn trương đến mức có chút nói lắp, nhưng bộ dáng này dừng ở trong mắt mẹ Tống, chỉ là mình hỏi quá đột nhiên, làm cô bé sợ.
Thế giới người lớn phức tạp vẫn là không nên nói trước mặt đứa trẻ mười mấy tuổi như Thẩm Khê. Huống hồ, nếu để cho Thẩm Khê biết anh rể mình vụиɠ ŧяộʍ, nói không chừng còn quay lại nói cho Thẩm Hủy biết, vậy thì gia đình này còn có thể giữ được sao?
Tổng hợp suy xét đủ loại, mẹ Tống thu lại biểu tình, gợi lên một mạt ý cười ôn hòa.
"Ahh, không có gì, bác chỉ tùy tiện hỏi mà thôi..."
Lúc này, người phục vụ đẩy xe thức ăn đi vào, vừa lúc đánh vỡ không khí ngưng trọng.
"Không nói nửa,ăn cơm trước đi."
Mẹ Tống mẫu cười nói.
"Bác liền tùy tiện hỏi một chút, con đừng để tâm. Nào, ăn đi. Món sườn xào chua ngọt ở đây rất ngon, con ăn nhiều một chút..." Bữa cơm này thoạt nhìn bên ngoài hài hòa bình tĩnh, kỳ thật bên dưới sóng to gió lớn, tâm tư khác nhau.
Ít nhất, Thẩm Khê có thể xác định mẹ Tống đã biết chuyện Tống Tử Hoành vụиɠ ŧяộʍ. Dù không thể chắc chắn trăm phần trăm, nhưng ít nhất cũng đã nhìn ra manh mối gì.