Thẩm Khê thất thần đang ăn cơm, nghĩ đêm nay trở về phải nhanh nói cho Tống Tử Hoành, để hắn có sự chuẩn bị ứng phó.
Ai ngờ nam nhân nam nhân cùng cô tâm linh tương thông, ở viện nghiên cứu nửa ngày đợi không thấy Thẩm Khê trở về, liền gọi điện thoại tìm.
Di động đặt ở trên mặt sáng lên, màn hình hiển thị hai chữ " anh rể "cực kỳ rõ ràng, mẹ Tống ở bên cạnh nhìn liền thấy được. Thiếu nữ theo bản năng nhìn về phía mẹ Tống, chỉ thấy sắc mặt bà hơi ngưng trọng một chút, ngón tay tựa hồ như muốn từ chối.
"Nghe đi,"
Mẹ Tống đột nhiên mở miệng ngăn trở.
"Cùng gọi nó lại đây ăn cơm ."
Mẹ Tống đã nói như vậy, Thẩm Khê cảm thấy mình nên trực tiếp đem điện thoại cho bà nói chuyện, nhưng thật sự sợ câu đầu tiên Tống Tử Hoành xưng hô ngữ khí quá mức ái muội, vì thế sau khi nhấc máy nghe, không chờ hắn mở miệng, Thẩm Khê liền nói trước. "Bác gái kêu anh cùng lại đây ăn cơm."
Tống Tử Hoành nửa trương miệng khép lại, đem hai chữ "Khê Khê" nuốt vào bụng. Ánh mắt lóe lóe, bình đạm lên tiếng
" Ừ ".
Thẩm Khê nhẹ nhàng thở ra, Tống Tử Hoành không nói ra mấy lời thân mật nói, sau khi nói địa chỉ nhà hàng cho hắn mới kết thúc cuộc gọi.
Mẹ Tống yên lặng nghe xong cuộc nói chuyện ngắn gọn của hai người, hơi nghi hoặc hỏi.
"Anh rể con, mỗi ngày đều tìm con cùng ăn cơm sao?"
Thẩm Khê sửng sốt một chút, thu hồi đũa đang gắp đồ ăn.
"Cũng không hẳn mỗi ngày,anh rể công viên bận rộn,thỉnh thị tan tầm sớm mới gọi con qua cùng ăn cơm."
"Cùng anh rể con sao?"
Thẩm Khê trả lời.
"Chị gái cùng anh rể, thông thường đều là giữa trưa cùng ăn cơm."
Mẹ Tống một bên ăn cơm một bên nghĩ ngợi, hoàn hảo Tống Tử Hoành cũng tới.
Thẩm Khê nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy tâm phúc, ý cười trên mặt cũng kiềm không được, Tống Tử Hoành nhìn trong lòng thích đến không được, ngay cả mẹ ruột hắn cũng xem nhẹ, lập tức đi ngồi bên cạnh Thẩm Khê. Mẹ Tống ho khụ một tiếng, bất mãn nhìn về phía con trai, chủ động ngồi cạnh em vợ, ý tứ gì đây?!
"Con lại đây ngồi, mẹ có lời muốn nói."
Tống Tử Hoành đã ngồi xuống, không muốn chuyển chỗ.
"Ở chỗ này nói không được sao? Con nghe được mà ."
"..."
Mẹ Tống hơi xấu hổ, con trai ở trước mặt tiểu bối lại không cho bà mình mặt mũi, thực sự có chút xấu hổ.
Cũng may Thẩm Khê giải vây nói, "Bên này cách em khó mà nói chuyện, anh rể hay là anh đến ngồi gần bác gái đi."
Nói xong, một bàn tay lặng lẽ duỗi đến bàn ăn phía dưới sờ đến đùi Tống Tử Hoành dùng sức nhéo một cái.
Tống Tử Hoành mặt không đổi sắc, đứng lên ngồi xem bên cạnh mẹ Tống.
Thẩm Khê lên tiếng, hắn còn có thể từ chối sao?
Thẩm Khê đúng lúc dùng khăn giấy đè lau lau khóe miệng, cầm lấy di động nhìn nhìn thời gian.. "Bác gái, con xin phép về trước
Sắp đến giờ tự học buổi tối ạ"
Tống Tử Hoành lập tức đưa ra muốn đưa cô trở về.
"Không cần, anh rể ăn cơm trước, em đón xe trở về cũng nhanh "
Thẩm Khê uyển chuyển nói lời cự tuyệt, rất tự giác lưu lại cho bọn họ không gian nói chuyện, mang cặp sách trên lưng ngoan ngoãn cùng bọn họ từ biệt.
"Ừ, trên đường chú ý an toàn."
Mẹ Tống cũng không giữ lại, bà còn chờ cơ hội nhắc nhở con trai.
"Mẹ, mẹ có gì muốn nói với con sao?"
Mẹ Tống không có trực tiếp vạch trần chuyện con trai vụиɠ ŧяộʍ bên ngoài, mà là nói chuyện phụ nữ mang thai sinh con không dễ dàng, Tống Tử Hoành nghe được đầu hôn não trướng.
" ...Cho nên, con hãy quan hệ vợ con nhiều hơn, Hủy nhi ở cữ, cũng rất vất vả."
" vâng, con biết."
"Hủy nhi chỉ còn ở cữ hai tuần nửa là xong, đến lúc đó con đi tiếp đi đón vọ con" "Được ạ"