Thẩm Khê cảm nhận được hệ thống đang có ý thức rút lui, cô sốt ruột hô to.
"Có thể tiết lộ một chút hay không? Một chút cũng được..."
Vài giây sau, thanh âm lại lần nữa vang lên.
"Sinh mạng."
"Là sinh mạng giá trị giảm bớt sao?"
Hệ thống lại lặp lại một lần.
"Sinh mạng."
Rồi sau đó, liền rút lui khỏi ý thức Thẩm Khê. Tống Tử Hoành đợi hồi lâu vẫn nghe thấy Thẩm Khê trả lời, có chút tức giận nắm trụ cằm nhỏ, chẳng lẽ cô gái này hy vọng hắn một lần nữa thích Thẩm Hủy sao? Nhưng cằm vừa nâng lên, một đôi mắt đỏ bừng đầy nước thật sâu đâm thẳng vào trái tim hắn. Cô còn nhỏ như vậy, mà hắn lại đem cô bức đến như vậy. Hắn luống cuống tay chân lau đi khóe mắt đầy nước của Thẩm Khê.
"Đừng khóc, đừng khóc, anh rể không hỏi nửa"
"Tùy em định đoạt, anh không ly hôn nửa, em đừng khóc." Làm sao có chuyện Thẩm Khê không muốn gả cho người mình thích, tận sâu trong đáy lòng đáy lòng kỳ thật vẫn luôn hy vọng bọn họ ly hôn, vừa nghe đến Tống Tử Hoành đồng ý không ly hôn, tuy rằng bảo vệ nhiệm vụ, nhưng nước mắt ngăn không được lại chảy nhiều hơn.
Cái tên đàn ông ngốc này, tâm tư phụ nữ thật sự nhìn không ra sao. Một bên thay Thẩm Khê lau nước mắt, một bên thử nói.
"Bằng không, vẫn là ly hôn được không?"
"Ô oa oa oa ——"
Thẩm Khê trực tiếp khóc lớn tiếng!
Tống Tử Hoành gấp đến độ liền kém bồi nàng cùng nhau khóc, cuối cùng vẫn là Thẩm Khê đem cảm xúc phát tiết ra tới, mới thút tha thút thít nức nở ngừng nước mắt. Nữ nhân sau khi khóc tính tình luôn khác thường, giống như gấu koala gắt gao đu bám trên người Tống Tử Hoành.
"Em.. Em không cần anh thích chị..." Nam nhân vỗ nhẹ phía sau lưng trấn an Thẩm Khê, ôn nhu nói.
"Được, được, chỉ thích em"
"Em cũng không cần anh ly hôn..."
"..."
Biểu tình trên mặt Tống Tử Hoành vặn vẹo một chút, áp xuống cảm xúc đang dâng lên trong lòng, cắn răng thỏa hiệp nói.
"... Không ly hôn"
Tâm tình Thẩm Khê hơi buông lỏng, ít nhất cái mạng nhỏ của cô bảo vệ. Nếu cô không lý trí nói sai, hệ thống vừa nói nếu ly hôn thì bản thân sẽ trực tiếp loại ra thế giới này, rút ra phương thức, nếu không đoán nhầm thì hẳn là tử vong ngoài ý muốn.Tuy nhiên này cũng chỉ là cô phỏng đoán, sinh mạng là chỉ là của thế giới, vẫn là sinh mạng trong thế giới hiện thực vẫn chưa biết được, chỉ sợ, nếu thực hiện có trừng phạt thì trong một khắc trước đó mới biết được. Thẩm Khê nói được làm được, cùng Tống Tử Hoành ngủ qua ngày hôm sau lập tức thu dọn đồ dùng cá nhân còn lại của anh rể, đóng gói đưa về phòng ngủ hắn, lời lẽ chính đáng khướt từ mọi hành động cự tuyệt cùng thỉnh cầu.
"Anh rể, nếu bác gái lại đột nhiên đến đây, phải làm sao bây giờ?"
Tống Tử Hoành không trả lời, chỉ vào thời gian trên màn hình di động.
"Hiện tại là 11h khuya, em nghĩ mẹ anh sẽ tới sao?"
Nói xong, chân dài bước ra liền muốn vọt vào đi. Thẩm Khê phát hiện một manh mối không đúng, lập tức đem cửa đóng lại, thành công đem anh rể chặn lại ở ngoài cửa.
Mặt đắc ý hướng về phía cửa gõ gõ, xoay người oa tiến vào trong ổ chăn, hưởng thụ thời gian ngủ một mình khó được.
Trước kia còn không có cảm giác, hiện tại cẩn thận ngẫm lại, từ khi Thẩm Hủy đến trung tâm ở cữ, xác thật không còn có cơ hội ngủ một mình. Thẩm Khê ở trên giường lớn lăn hai vòng, mới ôm chăn nhắm mắt ngủ.
Nửa đêm, cửa phòng phát ra rất nhỏ tiếng vang "Cùm cụp", một người đàn ông thân mặc áo ngủ nhẹ nhàng rút ra chìa khóa cửa phòng, nghiêng người từ kẹt cửa lách đi vào. Vì thế ngày hôm sau sáng sớm, Thẩm Khê mở mắt ra mơ hồ nhìn thấy gương mặt anh rể, còn cho rằng chính mình hoa mắt.
Muốn ngồi dậy, lại phát hiện eo bị cánh tay cố trụ, cái này, có thể xác định thứ nhìn thấy không phải ảo giác. Cô tức giận bóp chặt gương mặt hắn kéo kéo, trong lòng trào ra một cổ bất đắc dĩ. Cửa đều khóa, còn có thể chuồn êm tiến vào, chính mình còn có thể làm sao? Hắn muốn tới liền tới.
Thẩm Hủy bên kia cũng rời giường, một đám phụ nữ cùng ngồi ăn bữa sáng trò chuyện, đột nhiên một người thở dài. "Cũng không biết hơn một tuần không về nhà, ông nhà tôi có nhớ tôi không ? "
Người bên cạnh kinh ngạc nói.
"Chị có nên trở về một chuyến?"
Người phụ nữ kia liền thở dài một tiếng, nói.
"Không đâu, nào dám cho anh ấy nhìn thấy bộ dạng tôi hiện tại."
Xoa bóp bụng kia một vòng.
"Chỗ này chưa giảm xuống, chỗ này cũng không tiêu, làm sao dám về?"
Thẩm Hủy thấy thế đi theo an ủi vài câu.
"Đừng lo lắng, nếu thật lòng sẽ yêu thương chị, sẽ không để ý vẻ bề ngoài, chị phải tin tưởng chồng mình chứ"
"Ai, nếu như tôi có thể giống như chị tự tin thì tốt rồi..."
Thẩm Hủy cười cười, không nói chuyện, tiếp tục cúi đầu ăn bữa sáng.
Cô cũng không phải nhiều tự tin, tiền sản thậm chí còn lo được lo mất, nhưng sau khi sinh con so sánh với chồng thì cô càng coi trọng con cái hơn.