“Khê Khê, có chuyện gì phiền lòng cứ nói ra. Chúng ta cùng nhau giải quyết.”
Thẩm Khê ngẩn ra, không biết nên trả lời như thế nào. Điều cô phiền lòng chính là, nên như thế nào tiến thêm một bước công lược Tống Tử Hoành, đồng thời, còn không thể nháo loạn khiến bọn họ ly hôn. Lặng im một lát, Thẩm Khê tìm được một lý do.
“Bạn học em đều thu được thông báo nhập học, còn em vẫn không có tin tức.”
Thẩm Hủy trấn an cười.
“Này, em không cần lo lắng, chị cùng mẹ đã cho tìm nơi tốt cho em. Không quá mấy ngày sẽ có thông báo"
“Thật sao ạ?!”
Thẩm Khê làm ra vẻ kinh hỷ.
“chi , chị chọn cho em trường học như thế nào?
“Trường trung học F, chất lượng rất khá lại không quá xa" - Thẩm Hủy cười nói.
“Cũng rất gần viện nghiêm cứu của anh rể em. Buổi trưa em có thể đến chỗ anh rể nghỉ việc, chờ chị đi làm trở lại thì chị đến chỗ đó" “Oa!”
Lần này, Thẩm Khê phát ra tràn cười từ nội tâm.
Trường trung học F khoảng cách gần, càng tốt cho quá trình công lược, bất quá, đồng thời cũng mang theo mối nguy hiểm.
Bất quá, giây tiếp theo, lực chú ý của Thẩm Khê hoàn toàn dời đi, đôi mắt sáng lấp lánh..
“ Nhà ăn trong viện nghiên cứu ngon hay nhà ăn ở trường học ngon hơn?”
Thẩm Hủy buồn cười nói.
“Đương nhiên là ở trường ngon hơn, ở trường có 3 nhà ăn, chỗ anh rể em chỉ có một "
…
Về đến nhà, Thẩm Hủy lên lầu nghỉ ngơi sau, Thẩm Khê cũng về phòng của mình. Mới vừa ngủ hạ không bao lâu, vang lên nhẹ nhàng tiếng đập cửa.
Thẩm Khê mở cửa, Tống Tử Hoành đứng ở ngoài cửa, hai người đối diện không nói gì.
Hắn tìm cô làm gì? Ngàn vạn hay là không cho cô đi học ở đây! Thẩm Khê thấp thỏm thầm nghĩ. Nam nhân tắc không có nhiều như vậy làm rối loạn ý tưởng, hắn chỉ là cảm thấy sắc mặt bé con này so ngày hôm qua khá hơn nhiều. “anh rể, tìm em có chuyện gì?” - Thẩm Khê dẫn đầu đánh vỡ không khí trầm mặc.
“Không có gì, muốn cùng em tâm sự,” Tống Tử Hoành nói.
“Ở phòng em hay vẫn đi thư phòng?”
“Đâu cũng được.”
“Vậy thư phòng đi.”- Tống Tử Hoành nghiêng người nhường ra một đường nhỏ.
“Đi thôi.”
Trong thư phòng... .
Thẩm Khê cử động bất an ngồi ngay ngắn, Tống Tử Hoành bưng ly nước trái cây để tới trước mặt cô, ngồi xuống đối diện em vợ.
“Uống trước nước trái cây, đừng quá khẩn trương, anh rể chỉ là muốn cùng em nói vài câu"
Thẩm Khê rũ mắt, nhợt nhạt uống một ngụm nước chanh, đem cái ly đặt lại chỗ cũ.
Tống Tử Hoành thấy khuôn mặt nhỏ của Thẩm Khê căng đến gắt gao, cười cười, phóng thích thiện ý, dựa theo chỉ thị của bác sĩ tâm lý nhẹ nhàng bắt đầu cuộc nói chuyện....