Thẩm Khê đem điện thoại áp trên lỗ tai, liền "Uy" một tiếng thật lười nói chuyện, nhắm hai mắt chờ người bên kia mở miệng.
" Ngủ rồi sao?" Lời Tống Tử Hoành còn mang theo ý cười
"Còn chờ anh nhắn tin cho em, thật là đầu heo."
Nghe được là giọng anh rể Thẩm Khê vui vẻ ngồi dậy, chính là nghĩ hắn lâu như vậy còn đáp lại tin tức cho mình, lại rầm rì nổi lên tiểu tính.
"Này đã mấy giờ, em ngủ rồi anh gọi điện thoại tới làm gì?"
"Nhớ em, vì sao không cho anh gọi?"
"Hừ!" - Nữ nhân lập tức nói.
"Em mới không tin, nhớ em vì sao không nhắn tin cho em?"
"Em đến ban công đi."
"Hửm?"
Thẩm Khê mơ hồ đoán được cái gì, trái tim bắt đầu loạn nhảy lên, cả dép lê đều đã quên mang chân trần chạy đến ban công.
"Tới rồi sao?"
Tống Tử Hoành đi đến vườn hoa đối diện vị trí ban công nơi Thẩm Khê đứng, vừa nhấc đầu liền nhìn đến thiếu nữ đang đi lại. Tống Tử Hoành giơ lên di động hướng cô vẫy vẫy... Trên nền tuyết, một thân ảnh nam nhân thực sự bắt mắt, ánh sáng di động trong tay không ngừng hướng Thẩm Khê lay động, cô bỗng dưng cảm giác mũi đau xót.
"Anh có lạnh không?"
Tống Tử Hoành hướg di động nói, "Không lạnh, đừng quên người đàn ông của em rắn rỏi. Còn em đó, áo khoác sao không mặc?! Đừng nói với anh chỉ mặc áo ngủ đi ra."
Nữ nhân nhìn xem áo ngủ lông xù màu vàng trên người mình, mặt không đổi sắc nói dối.
"Mặc chứ, em rất tỉnh táo đấy, không giống người nào đó, buổi tối ngây ngốc lại đứng trên nền tuyết nói mát."
Tống Tử Hòanh cười khẽ, đột nhiên thở dài.
"Anh rể thật muốn ôm em một cái."
"Vậy.. Vậy anh chờ đó, em đi xuống là được..."
Thẩm Khê nói liền vội vã quay đầu đi, Tống Tử Hoành ngăn lại nói.
"Đừng xui xuống, trời lạnh,anh rể nhìn thấy em đã thỏa mãn, thời gian tới sẽ lại qua đây ôm em, ngoan a." "Tối như vậy anh có thể nhìn thấy em sao?"
Thẩm Khê không vui, vừa nói vừa đi đi đến cửa đổi giày.
" Em đi xuống là anh có thể nhìn thấy em, ôm em ."
Cô càng nói càng nhảy nhót, hoàn toàn đã quên còn có ba mẹ tồn tại, vì thế, không chút nào ngoài ý muốn kinh động ba Thẩm mẹ Thẩm, ở thời khắc Thẩm Khê mở cửa trong một khắc kia.
"Con đi đâu?"
Mẹ Thẩm mặt đầy sát khí xông tới.
Thẩm Khê khϊếp sợ, nhanh chóng cắt đứt điện thoại, đôi tay nắm di động giấu ra phía sau
"Không, không đi đâu cả... "
"Gọi điện thoại với ai?"
"Thẩm Khê đầu cúi thấp không đáp lời.
Mẹ Thẩm nhìn một túc hướng Thẩm Khê duỗi tay.
"Đưa di động cho mẹ."
Cô bé lui ra phía sau một bước, đem điện thoại nắm đến càng chặt. Mẹ Thẩmlạnh lùng nói..
"Có đưa cho mẹ hay không?"
Thẩm Khê mân khẩn môi, đầu lảng sang một bên. Mẹ Thẩm thấy cứng rắn không thành, sửa cách thức dịu giọng hỏi. "Phía dưới là bạn con sao?"
Thẩm Khê như cũ không nói lời nào, mẹ Thẩm liền đanh mặt, hù dọa nói.
"Nếu con không nói, tự mẹ đi xuống hỏi, có phải bạn con không"
"Nếu con nói, mẹ sẽ không đi nhìn đúng không?"
Thiếu nữ lúc này mới ngẩng đầu, nào biết ngược lại trúng kế mẹ Thẩm.
Mẹ Thẩm bắt tay vòng đến phía sau, hướng mắt nhìn ba Thẩm ra hiệu, ngón tay chỉ chỉ hướng ban công.
B
a Thẩm mới bắt đầu không hiểu đến, vài giây sau mới phản ứng lại bất quá ông cũng không giống vợ nói đi làm, ông lo lắng nếu xảy ra chuyện thì con gái sẽ bị mắng đến phun máu, có mình ở chỗ này ít nhất có thể giúp che chắn một ít.
Mẹ Thẩm mẫu thấy ông xã chậm chạp không chịu hành động nhịn không được quay đầu lại trừng ông, ba Thẩm lúc này mới cọ tới cọ lui đến ban công.
Thẩm Khê "Ai" một tiếng, liền túm ống tay áo ba, quay đầu cả giận nói.. "Mẹ! Không phải nói nhìn sao!?"
Mẹ Thẩm "Ai nha" một tiếng, ôm lấy con gái cho chồng thoát thân
"Mẹ nói không xuống nhìn nhưng cũng chưa nói là không đứng xem ở đây."
Nhìn ông xã bĩu môi thúc giục ông mau đi. Ba Thẩm nhất thời hiểu ra, hiện tại không quan tâm con gái nhỏ có bị đòn hay không mà là cái đầu heo nào dưới lầy muốn "cải thìa" nhà ông?
Ba Thầm một cổ lửa giận xông lên đầu chạy nhanh tới ban công.
Tống Tử Hoành đợi hồi lâu không thấy Thẩm Khê xuống dưới, đang chuẩn bị gọi điện thoại đi, lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy đèn trên công bật sáng, một bóng người cao lớn hắc ảnh đang đứng từ trên ban công đi xuống.