" Anh là chồng em, chồng em ngay trước mặt em quan tâm quá mức em gái em, anh nói em làm sao bình tĩnh?"
Giọng Thẩm Hủy nói nghẹn ngào, "Tống Tử Hoành, anh còn có tâm hay không?"
"Anh chỉ là thấy Khê Khê hành động không tiện, muốn giúp một phen."
"Còn em ở đây, vì sao không thể gọi em giúp đi?"
Thẩm Hủy hùng hổ doạ người.
"Khê Khê đã trưởng thành, anh là trưởng bối, chút đạo lý này cũng không hiểu sao?"
Hai người trầm mặc đối diện hồi lâu, rốt cuộc, Tống Tử Hoành giơ tay, thỏa hiệp.
Được, về sau anh sẽ chú ý."
Thẩm Hủy nuốt xuống câu chất vấn đang nghẹn ở cổ họng.
Không biết từ khi nào trong đáy lòng Thẩm Hủy hỉnh lên ý niệm khinh thường, làm cô không mua tiếp nhận suy đoán. Cô luôn cảm giác tình cảm chồng mình đối với em gái không được bình thường.
Nhưng cũng chỉ là suy đoán. Thẩm Hủy không muốn hướng suy nghĩ về phương diện kia, nghe chồng thỏa hiệp cô liền không muốn truy cứu, cô giống như đang chân tướng sự thật sẽ khiến mình sợ hãi.. Ban đêm, Thẩm Hủy một mình đứng ban công, đôi mắt nhìn ra phương xa không biết suy nghĩ gì. Tử Tiễn chạy tới ôm lấy đùi mẹ, ngửa đầu nói.
"Mẹ, đêm nay mẹ kể chuyện cho con ngủ đi ?."
Thẩm Hủy nhìn con trai thứ hai, niềm sầu cảm trong lòng thoáng thoái lui, cảm thấy trở nên kiên định cùng bình ổn. Tử Tiễn còn nhỏ vậy tiểu, nó cần cơ một gia đình hoàn chỉnh. Ánh mắt Thẩm Hủy hiện lên một tia kiên quyết, dắt tay con trai đi trở về trong phòng.
Mặc kệ suy đoán của cô có thật hay không, em gái Thẩm Khê không thể lại lưu lại trong nhà. Mặc dù hiện tại Tống Tử Hoành không có ý, mọi thứ hắn làm vẫn bình thường, nhưng em gái hiện đã là thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, làm cô không còn tự tin.
Thậm chí ngay trong văn phòng cũng không ít lần nghe đồng nghiệp khen ngợi Thẩm Khê, xem đó là tiêu chí chuẩn mực. Thẩm Khê như vậy làm sao cô có thể yên tâm để em gái cùng vợ chồng mình sống dưới một mái nhà?
Đối với suy nghĩ của Thẩm Hủy, Thẩm Khê không chút nào cảm nhận, lúc này đang ngồi ở bàn học múa bút thành văn, xung quanh bàn đặt toàn sách bài tập ôn thi thạc sĩ..
Mà trong phòng sách lầu hai, Tống Tử Hoành đang cùng hiệu trưởng nói chuyện điện thoại, đem Ngụy Vi đưa đến chỗ viện đồng nghiệp khác trong viện Nghiên cứu.
Nếu hắn đích thân mở lời, hiệu trưởng Ngụy cũng không có cưỡng cầu nữa, hai bên ý nguyện nhất trí.
Hắn vốn dĩ cũng không quá hy vọng con gái cùng Tống Tử Hoành học tập, dù sao Tống Tử Hoành đã kết hôn, người bên ngoài điều kiện lại tốt, hắn sợ con gái khống chế không được tình cảm của mình yêu. Chỉ là không lay chuyển được ý muốn tìm một thầy giáo ưu tú, ưa nhìn cho nên bất đắc dĩ lựa chọn Tống Tử Hoành . Hiện tại vừa lúc Tống Tử Hoành không muốn, trùng hợp đúng ý hiệu trưởng Ngụy Nhưng Ngụy hiệu trưởng vui vẻ cũng không lâu, sau khi báo tin cho con gái, gương cho Ngụy Vi vốn tươi cười lập tức cụ xuống.
"Ba! Tại sao lại như thế?! Sao không cùng con nói qua trước, nói đổi link đổi?"
Hiệu trưởng Ngụy sắc mặt cứng lại, mạnh mẽ gõ mạnh lên mặt bàn
" Sao lại nói chuyện với ba bằng giọng điệu đó? Đây là thái độ của con khi nói chuyện với ba mình sao? "
"Con.. Con,"
Ngụy Vii từ nhỏ được ba ba yêu thương mà lớn lên, nào có chịu quá ủy khuất này, chiếc đũa "Bang" một tiếng gác trên bàn cơm, đưa lưng về phía hắn, thanh âm ủy khuất nói
"Con không muốn đổi."
"Con cảm thấy thầy Tống khá tốt..."
Biết con không ai bằng cha, hiệu trưởng Ngụy mí mắt xốc xốc, mở miệng đánh vỡ mộng ảo của con gái., "thầy Tống đã kết hôn."
"Còn có hai đứa con nhỏ."
Ngụy Vi mở to hai mắt, buột miệng thốt ra. "Sao có thể!?"
Thầy Tống rõ ràng nhìn còn trẻ như vậy...
" con trai lớn đã vào tiểu học"
Hiệu trưởng Ngụy hiệu thẳng thắn, "Con thứ hai mới vào nhà trẻ."
Ý tứ Tống Tử Hoành cùng vợ hắn hái cảm tình rất tốt.