Tống Tử Hoành lẩm bẩm mấy chữ này, một đêm khó có thể đi vào giấc ngủ.
Trời biết, Thẩm Khê chỉ là muốn hù dọanam nhân, làm ann rể sinh ra cảm giác áy náy, để càng thuận tiện tiến hành hành vi thân mật, làm hắn không thể nào cự tuyệt.
Thẩm Khê trốn tránh mấy ngày, Tống Tử Hoành quầng thâm càng ngày càng rõ. Tống Tử Hoành cảm giác chính mình bị cơn mất ngủ hành đến sắp điên rồi, hắn quyết định bằng mọi giá phải ngăn Thẩm Khê lại nói chuyện một lần.
Ngày ấy sau bữa cơm trưa, Thẩm Khê cứ theo lẽ thường nhanh chóng chạy lên lầu, chỉ là khác mấy ngày trước cửa phòng ngủ chỉ được cô khép hờ, lưu lại một cái kẽ hở tinh tế.
Mấy ngày nay Tống Tử Hoành nhiều lần biểu lộ muốn cùng cô bắt chuyện, hơn nữa, thường thường sẽ tới cửa phòng mình cửa phòng vừa đi vừa tìm kiếm cơ hội. Khe cửa hở này chính là cố tình lưu lại cho hắn. Quả nhiên, Tống Tử Hoành cứ theo lẽ thường qua đi thửvận, rất nhanh mắt nhìn đến khe hở khép hờ trên cánh cửa. Cửa đối diện giường, Thẩm Khê đang ghé vào trên giường đọc sách, hai chỉ chân nhỏ nhếch lên, lắc qua lắc lại, thoạt nhìn tâm tình cũng không tệ lắm.
Mặt Tống Tử Hoành lộ vẻ vui mừng, đồng thời nội tâm cũng có chút thấp thỏm. Hắn sửa sang lại quần áo, gõ cửa.
"Ai đó?" - Thẩm Khê ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Tống Tử Hoành khụ một tiếng.
"Là anh."
Đúng lúc ấy cửa bị đẩy ra chút, hai người tầm mắt ở không trung giao nhau.
Thẩm Khê vẻ mặt biểu tình xong đời , chỉ thấy cô bước chân trần "Cộp cộp cộp" chạy tới, liền giữ cửa khép lại, Tống Tử Hoành chạy nhanh ngăn lại, dùng cánh tay che ở kẹt cửa.
Chỉ là tốc độ tay Thẩm Khê quá nhanh, mặc dù đã cản lại cánh tay cũng bị kẹp lấy, Tống Tử Hoành chân mày hợp lại, thanh âm mang theo ẩn nhẫn. "Đừng đóng cửa, đi vào trong nói chuyện."
Thẩm Khê ngây ngốc, Tống Tử Hoành nhân cơ hội nghiêng người chui vào trong, cánh tay ở sau người cầm then cửa, người vừa tiến vào lập tức đóng lại.
Ở trong phòng em vợ nhưng hành vi thái độ của Tống Tử Hoành chẳng khác gì ở phòng mình, ung dung tự tại thập phần tự nhiên mà ngồi vào mép giường Thẩm Khê, cười cười nhìn em vợ.
"Chúng anh nói chuyện đi."
Tiếp theo nháy mắt, sắc mặt Thẩm Khê biến đổi lớn, ánh mắt tròn xoe hiện lên bất an, cô giống như một đứa trẻ làm sai, thấp đầu nhỏ giọng:
"...em sai rồi."
"..."
Tống Tử Hoành cảm thấy buồn cười lại đáng thương.
"Sai cái gì sai, ann không mắng em."
Thẩm Khê nhấp nhấp miệng, không ra tiếng, Tống Tử Hoành nói tiếp.
"Khê Khê, em chính là đối với việc hôn môi có chút tò mò đúng không?" Thẩm Khê trừng lớn đôi mắt, theo bản năng nhìn về phía hắn, từ trong mắt hắn cô không có nhìn đến một tia trách cứ. Ánh mắt hắn bình tĩnh ôn hòa, Thẩm Khê do dự vài giây, nhẹ nhàng gật đầu.
Tống Tử Hoành tâm trùng xuống dưới, quả nhiên giống như bác sĩ phân tích. Hắn cùng bác sĩ tiến hành nói chuyện vài lần quyết định áp lực phương án thứ nhất-- tiêu trừ lòng hiếu kỳ.
"Anh đáp ứng em , tới thử đi."
Phản ứng cũng không như vui vẻ dự đoán như vậy, Thẩm Khê do dự hơi hơi lui về phía sau vài bước.