Ảnh chụp một khi phát ra lập tức nhận được đông đảo sự theo dõi, Tống Tử Huy cũng thấy, tư duy đứa bé ham thích khoa học cực nhạy bén, lập tức comment " Dì nhỏ, về sau chụp ảnh không thể để bạn trai chụp giúp, quá cao." Trong phòng, Thẩm Hủy nhìn chằm chằm hai chữ " bạn trai", tay không chịu khống chế click mở thông tin. Tống Tử Hoành đang cùng Thẩm Khê ở quán nhỏ ven đường tiểu ăn uống, di động trên mặt bàn chấn động. Thẩm Hủy đem điện thoại phiên đến chính diện, tên chị gái hiển hách trước mắt.
"Làm sao bây giờ?"
Tuy rằng còn chưa có tiếp nghe, nhưng giọng nói chuyện không tự giác nhỏ xương. Tống Tử Hòanh ý bảo cô tiếp tục ăn, cầm lấy di động đi đến một bên.
"Hủy nhi sao vậy? "
"Ừm."
Sau khi nghe được giọng hắn đột nhiên Thẩm Hủy không muốn biết chồng đang ở đâu. Trầm mặc trong chốc lát, Tống Tử Hoành mở miệng. " Bọn trẻ thế nào?"
Tống Tử Hoành nhìn cách đó vài mét Thẩm Khê ngoan ngoãn ngồi ăn.
"Nếu không còn gì thì anh cúp máy đây, anh còn có việc..."
"Anh ở đâu?"
Vẫn là thuận miệng hỏi.
"Sao? Không phải anh đã nói rồi sao? Anh ở thành phố Y công tác."
"Thành phố Y sao..." Thẩm Hủy lại cười.
"Ừm. Tạm biệt."
Tống Tử Hoành lại cảm thấy vợ hắn hôm nay không đúng lắm, treo điện thọa lập tức gọi điện cho mẹ Thẩm mẫu, bảo bà lưu ý chút.
Hành trình kế tiếp, Tống Tử Hoành có vẻ có chút thất thần, Thẩm Khê liền chủ động đưa ra đề nghị về lữ quán nghỉ ngơi. Trong trực giác cô cảm giác được có chuyện gì phát sinh, cũng mặc kệ cô truy vấn thế nào hắn chắc chắn nói không có gì. Thẳng đến ngày hôm sau mẹ Thẩm gọi điện thoại tới thông báo chuyện Thẩm Hủy nằm viện, nói chỉ muốn gặp mình, cô mới cùng Tống Tử Hoành vội vàng bay trở về.
Trong phòng bệnh, Thẩm Hủy dựa vào đầu giường, nghe được tiếng mở cửa hơi hơi xoay gương mặt tái nhợt
"Em thật xinh đẹp , khó trách mọi người đều thích em"
Thẩm Khê mạc danh khẩn trương, xương sống căng thì, môi mân khẩn không nói chuyện.
"Chuyến đi lần này thế nào? Chơi vui không?"
"...có ạ"
"Không trách đột ngột chị lại gọi em về chứ? "
Thẩm Khê cứng đờ mà lắc đầu. Thẩm Hủy nhìn bộ dáng Thẩm Khê cứng đờ bật cười lắc đầu nói, như là oán trách.
"Em đó, vì sao lại là em gái của chị chứ? " "Em chỉ mới mười tám chín tuổi, nên khả năng phán đoán tình cảm không thấu đáo, dễ lầm đường lạc lối?"
Đầu Thẩm Khê"Ong" một tiếng, một mảnh trống rỗng - Thẩm Hủy đã biết.
Trong đầu lập tức hiện lên ý tưởng như vậy.
"Chị đưa em xuất ngoại đọc sách được không? Tới kiến thức càng rộng, quen biết nhiều người. Con đường này nói không chừng đi tới liền đi."
" Em nói có đúng không?"
Thẩm Khê trước sau không dám ngẩn đầu, sau một hồi mang theo khóc nức nở nức nở nói
"... Thực xin lỗi."
Thẩm Hủy nhắm mắt lại, không hề nhìn em gái.
"Em đi ra ngoài đi, chị mệt mỏi."
Thẩm Khê trong mắt che kín nước mắt, thấy không rõ con đi trước mắt đầu óc trống rỗng, nghiêng ngả lảo đảo đi tới cửa, phía sau truyền đến giọng Thẩm Hủy.
"Ba mẹ vẫn chưa biết, đừng nói với họ." Rốt cuộc chuyện em gái cướp chồng chị gái không nên đưa ra ánh sáng, cô
không hy vọng cha mẹ lớn thì như vậy tuổi còn phải đối diện với biến cố này.
***
Sự việc Tống Tử Hoành lo sợ nhất vẫn là xảy ra, ngày đó từ bệnh viện trở về, Thẩm Khê tựa như thay đổi hoàn toàn, cố tình trốn tránh hắn. Hắn không ngốc, không khó đoán ra nguyên nhân, chỉ là cũng không hy vọng dùng sức mạnh cưỡng ép Thẩm Khê ở lại. Hắn lựa chọn tôn trọng ý kiến của cô.
Đêm trước khi đi, Thẩm Khê trốn trong phòng khóc thút thít, Tống Tử Hoành cũng trằn trọc, cuối cùng hắn vẫn là người chịu đựng không nổi trước, nhẹ giọng xuống giường, sờ tìm thuốc lá đi xuống lầu. Thẩm Hủy một suốt đêm cũng không ngủ, chồng mới vừa đóng cửa lại đôi mắt cô đã mở.
Cô nghiêng đầu lẳng lặng nhìn phía cửa, hồi lâu, phủ thêm áo ngoài lặng lẽ xuống lầu.