Mới vừa đặt chân đến bậc thang cuối cùng, liền nhìn thấy chồng cùng đứng trước của phòng em gái, trong tay kẹp điếu thuốc lá, lẳng lặng nhìn cửa.
Cứ như vậy, cô nhìn hắn, hắn nhìn thiếu nữ trong cửa, không biết qua bao lâu, cửa mở. Cô nhìn thấy Tống Tử Hoành lập tức đem tàn thuốc ném trên mặt đất, dùng chân nghiền nát, một thân ảnh mảnh khảnh vọt vào trong lòng ngực nam nhân. Thẩm Khê ôm chặt lấy Tống Tử Hoành, hai mắt khóc đến sưng thành hạch đào, cọ cọ ngực hắn.
" Đừng khóc, khóc nhiều rất khó coi." Tống Tử Hoành nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đầy nước, nhưng một chuỗi tiếp một chuỗi nước mắt nhỏ giọt ở trên ngón tay, tâm can hắn đau xót.
" Ngoan, anh sẽ đau lòng."
"em... Ô ô... Luyến tiếc anh.. ách..."
"Vậy cùng đi, chúng ta đến một nơi xa lạ, một lần nữa bắt đầu lại. " Thẩm Khê khóc lóc lắc đầu .
"Anh là chồng của chị, khi em đi rồi, về sau anh phải cùng chị ở bên nhau, không được ly hôn..."
"..."
Tống Tử Hoành xoa gương mặt, cúi đầu hôm xuống, lấp kín miệng nhỏ đang lải nhải.
Ban đêm, khôi phục bình tĩnh.
Tống Tử Hoành ôm eo thiếu nhi, đem người bế lên, Thẩm Khê theo phản xạ tính đem chân câu trên eo hắn, nam nhân mang theo cô đi vào trong phòng. Mặc dù đã biết quan hệ của chồng và em gái nhưng nay tận mắt thấy trong lòng Thẩm Hủy vẫn ngăn không được quặn đau. Cô che lại ngực, đỡ tường bước lại gần.
Có thể là bởi vì là lần làʍ t̠ìиɦ cuối cùng, hai người thực gấp gáp, ai cũng không có chú ý tới cửa thế nhưng còn chưa đóng lại, hơn nữa ngoài cửa còn có một người vẻ mặt bi thương cùng oán hận đứng nhìn.
Thẩm Hủy trơ mắt nhìn chồng đè trên người em gái, nam căn vốn thuộc về mình đang thật sâu chôn trong cơ quan em gái thọc vào rút ra. Bọn họ thân thể phù hợp như vậy, động tác ăn ý như vậy, cây đồ vật kia không biết đã ở hoa huyệt Thẩm Khê ra vào bao nhiêu lần. Em gái cô có lẽ vào ba năm trước đã cùng chồng cô phát sinh quan hệ nam nữ?
Động tĩnh trong phòng dần dần bình ổn, Thẩm Hủy như cũ đứng ở ngoài cửa, thẳng đến không trung truyền tới ánh sáng mới nhích người rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Khê ngồi ở trong xe, đầu nghiêng hướng cửa sổ xe nhìn lại, Tống Tử Hoành một bên trầm mặc lái xe.
Đến sân bay, Tống Tử Hoành thay Thẩm Khê dọn hành lý, hai người cách xa nhau khoảng cách một mét, đứng yêm ai cũng không mở miệng nói lời từ biệt. Hồi lâu, Thẩm Khê rũ mắt, mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc.
"Man về đi, em phải đi rồi."
"Ừ."
Tống Tử Hoành đồng ý, bất quá lại không nhúc nhích. Thẩm Khê lại khóc, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống rương hành lý.
"Anh về đi."
"Anh nhìn em đi"
Thẩm Khê rơi lệ càng nhiều ..
"Ngươi đừng như vậy, về đi, anh đi về em sẽ đi ngay"
Tống Tử Hoành đi qua, thở dài ôm lấy cô.
"Đến chỗ đó phải chăm sóc tốt bản quyền, anh rể không thể bên cạnh nhắc em ăn cơm, đừng thức đêm, có biết không?"
Thẩm Khê che miệng lại, khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt.
"Đi thôi, anh nhìn em đi vào."
Thẩm Khê không nhớ rõ chính mình là như thế nào qua cửa, làm thế nào lên máy bay, chỉ cảm thấy lúc ấy trời như sụp xuống, khóc lóc khóc lóc mệt mỏi, liền gục trên chỗ ngồi ngủ đi.
Tống Tử Hoành luyến tiếc Thẩm Khê chịu khổ, rất sớm liền tìm phòng ở gần trường học cho cô, lại lo lắng cô nơi trời xa đất lạ, sáng sớm liền dặn dò người làm người môi giới đến sân bay tiếp đón. Trong phòng bố trí đầy đủ hết, đến khi Thẩm Khê đáp chuyến bay, người môi giới liền đưa cô đến nơi ở mới,để lại số điện thoại rồi mới đi.
Thẩm Khê cực kỳ nhớ Tống Tử Hoành, mở ra giao lưu số điện thoại quen thuộc, lại trước sau không dám ấn xuống, nhìn dãy số kia cô lại yên lặng chảy nước mắt.
Rạng sáng 5 giờ, đường phố trống vắng yên tĩnh xuất sắc một chiếc xe taxi, ngừng ở trước tòa chung cư
"Tiên sinh, tới nơi rồi."
Người đàn ông ngồi ở ghế sau tỉnh lại, nhìn về phía phòng ở còn sáng đèn vừa đau lòng vừa cảm động.
Thẩm Khê đờ đẫn mở to mắt, ngơ ngác mà xem hoa treo trên tường, môi nổi lên một tầng da, đôi mắt sưng đỏ đau đớn, cô cảm thụ không có động lực sống sót.
Di động trong tay chấn động, nhưng cô lại không có bất kì động tác nào, đợi một hồi lâu, mới cúi đầu nhìn. Nhìn thấy dãy số Thẩm Khê cho rằng nước mắt làm mình hoa mắt, lại lần nữa mãnh liệt hiện ra.