Chọc giận lão nam nhân quả đắng, Thẩm Khê hiện tại nếm mùi rồi. Cô thuận theo ngậm lấy tận tâm tận lực vì hắn dập lửa. Nữ nhân trăm lần không thể tưởng tượng được, về sau vì nguyên nhân này hắn yêu cầu trong tình huống dỗ dành nhiều không đếm được. Hiện tại coi như là luyện tập trước đi. Thẩm Hủy chủ động chọn tư thế dùng thường ngày, kiên trì hơn mười tám phút lâu, rốt cuộc cũng khiến Tống Tử Hoành đem việc chênh lệch tuổi tác tạm quên.
Nhưng vấn đề lớn chính là, ngày hôm sau tỉnh lại, ngay cả Tống Tử Tiễn đều nhìn ra Thẩm Khê bước đi không bình thường..
"Dì nhỏ, chân sao lại xoắn như vậy ?"
Tống Tử Tiễn nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Khê đang bước được hai bước chuẩn bị đi lấy đồ uống. Một câu này đều khiến mọi ánh mắt đều tập trung trên người Thẩm Khê. Tống Tử Hoành liếc mắt một cái, đứng lên bước dài đi lấy đồ uống, vặn mở nắp chai.
"Ai muốn uống?"
"Con "
Tống Tử Tiễn giơ tay, đem chuyện của dì nhỏ vứt ra sau đầu.
"Ba ba, muốn một ly!"
Tống Tử Hoành rót cho con trai một ly nước đầy, lại hỏi.
"Còn có ai muốn uống?"
Tống Tử Huy hiện tại cao lãnh thật sự, nhìn em trai uống loại đồ uống ấu trĩ trẻ con này nó chẳng để tâm. Tống Tử Hoành nhìn không thấy ai trả lời mới ngồi xuống sau đó vươn tay dài cầm ly của Thẩm Khê rót đầy.
Mẹ Thẩm liền cười nói.
"Mọi thứ xem, Khê Khê lớn như vậy, Tử Hoành còn xem nó là trẻ con."
Ở trong mắt ba Thẩm, con gái út xác thật vẫn là đứa trẻ, híp mắt cười nói
" Khê Khê của chúng ta vẫn còn nhỏ, tôi xem hiện tại ngay cả Tử Huy cũng có vẻ lớn hơn"
Tống Tử Huy chưa tròn mười tuổi đã cao lớn, so với Thẩm Khê mảnh mai quả khe sai biệt lắm. Nó nhìn Thẩm Khê đối diện liếc mắt một cái, xụ mặt tán thành gật gật đầu.
"Dì nhỏ đúng là nhìn nhỏ thật"
Nghe được con trai đối diện Thẩm Khê đánh giá, Tống Tử Hoành cố sức nghẹn cười.
Giảng theo đạo lý, Tống Tử Huy nên gọi Thẩm Khê một một tiếng "mẹ", nào có đứa von nào lại nói mẹ mình nhỏ. Thẩm Khê vừa thấy bộ dáng kia của hắn, tức giận ở phía dưới đá một chân qua. Những động tác nhỏ đó Thẩm Hủy thu hết vào mắt, trên mặt cô như cũ không hiện, càng thêm kiên định ý niệm không cùng hắn ly hôn. Mình không hạnh phúc, bọn họ cũng đừng nghĩ hạnh phúc.
Tống Tử Hoành biết được ý tứ Thẩm Hủy không muốn ly hôn là thời điểm Thẩm Khê tròn 24 tuổi. Khi hắn nói muốn tiến hành thủ tục ly hôn. Thẩm Hủy sao có thể dễ dàng cho hắn cùng Thẩm Khê thành toàn, nhàn nhạt nói, "Tử Huy đang cuối cấp, chờ nó thi xong rồi nói sau"
Tống Tử Hoành trầm mặc vài giây, nói,
"Khê Khê cô ấy đã có thai"
Thẩm Hủy nâng lên đôi mắt rung động một chút. Đứa nhỏ này tới đột ngột, sáng sớm ngày nọ, khi Thẩm Khê cùng Tống Tử Hoành đi ăn canh xương trâu hầm, ngửi được mùi thịt vị nôn khan đến không chịu nổi, lúc này mới bừng tỉnh ý thức có phải hay không đã mang thai. Hai người bữa sáng cũng không ăn, mua thuốc xong lái xe trên đường trở về, Tống Tử Hòanh còn tâm tình trêu chọc khó trách Thẩm Khê gần đây luôn lười biếng.
Cùng với tâm trạng tốt đẹp của hắn, Thẩm Khê như rơi vào tình trạng bế tắc bất ổn. Cô căn bản còn không có chuẩn bị tốt làm mẹ người ta. Hơn nữa Tống Tử Hoành còn chưa ly hôn, nếu cô sinh đứa trẻ ra thì trên hộ khẩu ghi như thế nào? Nên gọi ai là ba? Càng quan trọng là, giải thích thế nào với ba mẹ? Thẩm Khê phản ứng đầu tiên là muốn bỏ, Tống Tử Hoành tất nhiên không cho. Hắn trước tiên tìm Thẩm Hủy, thuyết phục cô đưa ra quyết định ly hôn, vì thế nên mới có cuộc nói chuyện vừa rồi.