Sợ người lạ bảo bảo bẹp miệng lại muốn khóc, liền nhìn thấy mẹ mình đi tới
"Bảo bảo, ông ngoại cho con ăn kẹo sữa, con phải nói gì với ông ngoại?"
Tiếng khóc bé con nghẹn họng, nhỏ giọng nói.
"Cảm ơn ông ngoại."
"Đây là bà ngoại, nhìn thấy bà ngoại phải nói gì?"
Mẹ Thẩm thoạt nhìn so với ba Thẩm độ thân thiết mạnh hơn nhiều, khi nói chuyện với mẹ Thẩm, giọng tiểu bảo bảo cất cao không ít.
" Chào Bà ngoại ."
"Ai, ai, bảo bảo hảo ,"
Mẹ Thẩm vui mừng đến không nhịn được, ngồi xổm xuống giúp bảo bảo lau nước mắt
"Nói bà nghe, Bảo bảo tên là gì"
Mẹ Thẩm tất nhiên là biết tên bảo bảo, trên hộ khẩu đã ghi từ lâu, bất quá mẹ Thẩm muốn cùng cháu trai nói chuyện nhiều hơn.
"Thẩm Minh Tùng." Tiểu bảo bảo cao giọng nói.
Ba Thẩm lập tức gia nhập, nắm tay cháu ngoại để nó cùng ngồi trên sofa "Thế nào là Minh, thế nào là Tùng?"
Thẩm Khê thấy bọn họ ở chung vui vẻ hòa hợp, không khí bi thương hầu như tan đi, cũng vạn phần may mắn nhẹ nhàng thở ra. Mặc kệ thế nào, mẹ quý nhờ con, nhờ phúc của bảo bảo nên mối quan hệ thân thích đối với ba mẹ Thẩm được cải thiện không ít.
Sau đó cách thời gian Thẩm Khê lại man bảo bảo về Thẩm gia, rất nhiều lần ba mẹ Thẩm cũng ngỏ ý với Thẩm Hủy đến nhìn bảo bảo, nhưng Hủy đều tìm lý do từ chối. .
Dần dà ba mẹ Thẩm hoài nghi mối quan hệ giữa hai đứa con gái có hay không đã xảy ra vấn đề mâu thuẫn.
Nhưng thực nhanh suy nghĩ về hai đứa con này đã bị một sự kiện khác dời đi. Một người bạn của họ bảo rằng nhận thấy con gái lớn Thẩm Hủy của họ cùng con rể Tống dường như xảy ra vấn đề, thậm chí một lần còn nghĩ rằng bọn họ đã ly hôn, bởi vì Thẩm Hủy còn dẫn một người đàn ông khác về nhà dùng cơm. Thời điểm khi cùng con gái nhỏ nói chuyện này, không biết vì cái gì bọn họ phát giác phản ứng của Thẩm Khê có chút không thích hợp. Lại qua thêm một năm, ba Thẩm rốt cuộc đã hiểu được lí do vì sao có điể không thích hợp đó.
Lúc ấy bảo bảo tròn năm tuổi, khi lật xem album thời nhìn thấy hình Tống Tử Hoành chụp cùng Thẩm Hủy khi kết hôn, bảo bảo nhìn thấy hình hắn chỉ vào reo lên, "Ba ba!" Ba Thẩm ngẩn ra một chút, hỏi
"Sao cơ? Cái gì ba ba?"
"Ba ba ở chỗ này."
Ngón tay bảo bảo điểm ở trên mặt Tống Tử Hoành, giọng trẻ con non nớt nói.
Ba Thẩm áp xuống nội tâm sóng to gió lớn, thanh âm run rẩy nói.
"Bảo bảo không nhận sai chứ? Người này là ba ba con sao?"
"Vâng!" Tiểu bảo bảo gật gật đầu nhỏ, "Ông ngoại không tin bảo bảo sao? Bảo bảo dẫn ông đi tìm ba ba."
"ba ba con cũng ở đây sao?" Thẩm Minh Tùng đột nhiên che miệng lại, mắt tròn xoe lại mở ra. Dường n bảo bảo đã quên, mẹ có nói qua không được nhắc đến ba trước mặt ông bà ngoại.
"Bảo bảo chưa nói gì cả, ông ngoại đã nghe lầm." Tiểu bảo bảo điên cuồng lắc đầu.
"Trẻ con nói dối, ông ngoại không thích,"
Ba Thẩm cố ý xụ mặt.
"Ông ngoại chỉ thích trẻ con thành thật"
Tiểu bảo bị ba Thẩm dụ dỗ đến sửng sốt, trong chốc lát liền nắm tay ba Thẩm xuất hiện ở khu vực phụ cận trong tiểu khu.
Ở chỗ này, người sẽ ấn chuông cửa chỉ có Thẩm Khê, Tống Tử Hoành cũng không có xem là ai đến liền mở cửa, ai ngờ đập vào mắt lại là "Ba vợ trước ".
Không, chính xác mà nói, hiện tại cũng là ba vợ hắn. Dù gì hắn với Thẩm Hủy cũng không ly hôn, hơn nữa Thẩm Khê cũng là con gái ông.
Bq Thẩm không thể tin tưởng nhìn con rể trước mắt. Tống Tử Hoành đồng dạng kinh ngạc mà nhướng mày, "Ba" Bất quá sắc mặt thực nhanh khôi phục như thường, đối với bảo bảo trốn phía say có chút sợ hãi, nói
"Minh Tùng sao lại cùng ông ngoại tới đây? Mẹ con đâu?"
Thẩm Minh Tùng thấy ba ba không có ý trách tội, đi ra nhìn hắn duỗi tay muốn ôm.
"Mẹ đi cùng bà ngoại mua đồ ăn, ông ngoại nói muốn tới xem ba, con mới đem ông ngoại dẫn lại đây."
Tống Tử Hoành đem con trai bế lên, tiếp theo nhìn ba Thẩm bày ra ý mời.
Ba Thẩm phụ đi vào, đập vào mi mắt chính là một tấm ảnh cưới thật lớn.
Con gái nhỏ mặc áo cưới trắng tinh dựa đầu trên vai Tống Tử Hoành, trên mặt tươi cười đầy mặt hạnh phúc.
"Con cùng Khê Khê..." - ba Thẩm trầm giọng nói.
"Vâng, con ùng cô ấy ở bên nhau."
Ba Thẩm lửa giận bốc lên.
"Nó là em của Hủy nhi. Con vì sao không biết xấu hổ đối với con bé như vậy?!" Tống Tử Hoành bảo vệ đầu nhỏ của bảo bảo, không cho con trẻ chứng kiến cảnh ông ngoại tức giận.
"Minh Tùng ngoan ngoãn, ở chỗ này chơi trong một lát, khi ba ba lại đây mở cửa mới có thể đi ra ngoài, biến cố không?" .
Tống Tử Hoànhh đem bảo bảo thả lại trong phòng, khom lưng sờ sờ gương mặt bầu bĩnh.