"Ba ba và ông ngoại có một vài chuyện quan trọng cần nói, những lời này chỉ có người lớn có thể nghe, trẻ con không thể nghe, cho nên bảo bảo hứa với ba ba, lát nửa dù có nghe cái gì cũnv không được chạy ra, có làm được không?"
"Vâng!"
Tiểu bảo còn nghĩ rằng ba ba sẽ ở lại chơi trò chơi với mình, thật mạnh gật đầu, nhìn Tống Tử Hoành vươn ngón út.
"Nghéo tay, con bảo đảm không đi ra ngoài."
Tống Tử Hoành cười cùng con trai nghéo tay, lại sờ sờ đầu nhỏ mới đi ra ngoài.
Ba Thẩm cũng ý thức được cháu ngoại còn ở đây, nhìn thấy Tống Tử Hoành bước ra, tuy rằng lửa giận sớm bốc lên nhưng thanh âm không tự giác đè thấp xuống. "Cậu đã ly hôn với Hủy nhi?"
Tống Tử Hoành sửng sốt một chút, thong thả lắc lắc đầu
"Không có."
"Cô ấy không muốn ly hôn ."
Ba Thẩm quả thực không biết nên nói cái gì. Vì sao, vì sao hai đứa con gái của ông lại dây dưa với một người đàn ông?
Ly hôn, Thẩm Hủy còn có thể tái giá sao? Nhưng nếu không ly hôn thì con gái nhỏ Thẩm Khê sẽ làm sao? Sẽ cả đời làm "tiểu tam" bên cạnh Tống Tử Hoành sao? Ông cuối cùng đã hiểu lí do vì sao hai đứa con gái của mình tình cảm bất hòa. Đầu ba Thẩm ong ong đau, hắn lạnh giọng quát lớn..
"Rời khỏi Khê Khê! Hai người không thể ởbên nhau!"
Chỉ cần tách ra, mọi chuyện sẽ giải quyết dễ dàng. Tống Tử Hoành nhìn ba Thẩm, thanh âm không có một tia phập phồng..
"Không thể nào."
Ba Thẩm giơ lên tay đánh, Tống Tử Hoành không tránh, trực tiếp lãnh cú tát của ba vợ. Ba Thẩm tức giận đến che ngực, bộ dạng như sắp không nổi Tống Tử Hoành chạy qua dìu đỡ mới khó khăn trụ vững. Không hiểu là vì tức giận hay là do bệnh cũ phát tác, hô hấp ba Thẩm cực kì khó khăn, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, lại vun tay như muốn đẩy Tống Tử Hoành.
"Không cần cậu đỡ!"
Ông chống đỡ vách tường đi ra ngoài, mới vừa đi hai bước đột nhiên tê liệt ngã xuống đất. Tống Tử Hoành đem ông lật qua, chỉ thấy ba ôm ngực mình, hô hấp dồn dập.
"Thuốc, thuốc..."
Tống Tử Hoành éo ra cổ áo ba Thẩm, đem chai thuốc treo trước ngực vặn mở, lấy ra một viên thuốc đưa đến bên miệng ba Thẩm. Nhìn ông nuốt xuống viên thuốc, Tống Tử Hoành cũng không còn thời gian nghĩ đến bảo bảo, nhanh chân cõng ba Thẩm chạy đến bệnh viện gần nhất.
Khi mẹ Thẩm tới nơi nhìn thấy con rể ở bên ngoài phòng bệnh chờ, nhất thời nghẹn ngào tiến lên
"Ông, ông ấy không sao chứ ?"
Tống Tử Hoành trầm giọng trấn an, thay mẹ Thẩm mở cửa "Không có việc gì, ba đã tỉnh, mẹ vào xem đi."
Phía sau Thẩm Khê sốt ruột đến mức cũng muốn theo vào, Tống Tử Hòanh lại giữ chặt ngăn cản.
"Ann buông ra,em vào xem ba." - Thẩm Khê cũng là hai mắt đẫm lệ.
Tống Tử Hoành chế trụ tay nhỏ, đem Thẩm Khê ôm lấy, thấp giọng ở bên tai nói
"Ba đã biết chuyện của chúng ta."
"Em nếu hiện tại đi vào, anh sợ ba sẽ mắng em."
Thẩm Khê sửng sốt.
"Làm sao ba biết?"
"Bảo bảo dẫn ba lại đây..."
Nói xong Tống Tử Hoành dừng một chút, biểu tình ngưng trọng lên, "Không xong rồi, bảo bảo còn ở nhà."
Thẩm Khê cũng luống cuống, thúc giục hắn nói.
"Anh đi về trước xem bảo bảo, con mới năm tuổi, một mình ở nhà rất nguy hiểm..."
Tống Tử Hoành cũng giống cô không yên lòng.
"Bằng không em về nhà đi, anh ở đây chờ."
"anh còn sợ ba đánh em sao? Yên tâm, sẽ không sao, ba thương em như vậy, sẽ không đánh em," Thẩm Khê liên tiếp đem Tống Tử Hoành đẩy ra ngoài.
"Anh mau trở về, nếu anh ở đây ba càng tức giận, đi mau đi"
Thẩm Khê đem hắn đẩy đến thang máy, Tống Tử Hòanh bất đắc dĩ, chỉ có thể nói
"Anh dẫn bảo bảo lại đây, sẽ nhanh thôi, em đừng sợ."
"Biết rồi, biết rồi ."
Thẩm Khê không lưu tình chút nào thay hắn ấn đóng cửa, chính mình xoay người liền hồi phòng bệnh.
Ba Thẩm phụ nhìn thấy con gái nhỏ, hỏa khí "Tạch" một chút lại xông tới, đem Thẩm Khê gọi vào.
"Con nghĩ sao lại có thể cùng Tống Tử Hoành ở bên nhau? " - ba Thẩm chất vấn nói.
"Con có biết nó là anh rể con, là chồng của chị gái con?
Thẩm Khê rũ đầu, không đáp lời. Bộ dáng cô trầm mặc hoàn toàn chọc giận ba Thẩm, ông vung tay tát cô một cái tát. Đây là lần đầu tiên ông đánh Thẩm Khê, cũng là lần đầu tiên Thẩm Khê bị đánh.