Cô bé vừa nói, một bên từng cái trộm hôn xuống môi nam nhân, may mắn cô còn chỉ biết môi chạm môi, không hiểu cách thức đa dạng khác, bằng không Tống Tử Hoành sẽ phải đau đầu nhưng nào? Hắn đem Thẩm Khê từ trên người kéo xuống xách qua một bên .
" Được, hôm nay không được hôn, không quy định số lần em hôn, nhưng là muốn hôn phải hỏi anh, cũng không cho phép trước mặt người hôn"
Tống Tử Hoành nghĩ như thế này, nếu Thẩm Khê vào học sẽ bận rộn, cô chắc chắc sẽ quên đi vấn đề này, hiện tại còn chỉ là tò mò thôi.
“Có thể, có thể!” - Thẩm Khê hung hăng gật đầu.
Cứ như vậy, nguyên bản chỉ là giải quyết sự hiếu kỳ hôn môi, lại không thể hiểu được mà bản chất của
***
Thẩm Khê giống như trúng độc nghiện hôn môi, mới vừa cùng Tống Tử Hoành hôn môi mấy ngày nay, mỗi ngày cô đều sẽ ăn vạ anh rể ở thư phòng, trước tiên chuẩn bị bài công khóa cao trung, nhất định phải dựa gần chỗ hắn ngồi, viết viết, liền quay đầu hôn anh rể một chút, có khi hôn má, có khi hôn ở ngoài miệng, một buổi sáng, Thẩm Khê không biết hôn bao nhiêu lần, thế cho nên Tống Tử Hoành đối với việc bị em vợ hôn môi đã hoàn toàn miễn dịch, mặc cho Thẩm Khê như thế nào thì nội tâm hắn không hề dao động. Thẩm Khê hôn môi chừng mực cùng nắm bắt thời cơ rất khá, cũng không sẽ trước mặt người ngoài làm ra vượt rào hành động, điều này khiến việc Tống Tử Hoành cùng em vợ hôn môi càng không áp lực.
Bởi vì hắn căn bản không xem chuyện Thẩm Khê chạm môi mình là "hôn" chỉ xem cô là bé con hồ nháo mà thôi
. Bất quá, Tống Tử Hoành cũng làm ra một ít thay đổi, trước đây thường ở trước mặt em vợ cùng Thẩm Hủy hôn môi nay toàn bộ biến thành thϊếp mồm mép, tận lực nhất có thể không hôn môi liền không hôn.
Hắn thay đổi đều là có nguyên nhân, Thẩm Khê phần lớn thời gian đều rất ngoan, chỉ khi nào thấy anh rể vừa hôn chị gái xong mới nhất định sẽ quấn lấy hắn muốn hôn hôn, vừa mới bắt đầu Tống Tử Hoành còn có chút áp lực, nhưng lâu dần lúc sau, liền có thể mặt không đổi sắc khi bị Thẩm Khê hồ nháo. Phàm là việc gì cũng luôn có ngoài ý muốn. Buổi sáng nọ, Thẩm Hủy về trường học xử lý sự công việc, Tống Tử Hoành cùng Thẩm Khê ở cửa đưa tiễn, Thẩm Khê đem cặp công văn đưa cho Thẩm Hủy.
“chị, lái xe cần thẩn chút.”
“Ừm, chị biết rồi.”
Thẩm Hủy cười ngâm ngâm tiếp nhận, Tống Tử Hoành lại dặn dò vài câu, mới cùng vợ chạm môi nhẹ nhàng.
“Buổi chiều anh đii đón em.”
" được .”
Có được ông xã tâm lý như tri kỷ như vậy, Thẩm Hủy tràn ngập hạnh phúc , nhịn không được lại hôn thêm một chút, mới chậm rãi rời đi.