Thẩm Khê mông còn chưa ngồi ổn, một đòn trí mạng sấp mặt mà kéo đến làm cô gái nhỏ ngượng ngùng nói.
“Mẹ dặn em hỏi ý của chị.”
Thẩm Hủy lại hỏi.
“ Muốn lưu tại thành phố G, vẫn là tới chỗ này?”
Nếu là em gái chuyển đến nơi này chọn trường học, thì cần thao tác tốt một chút.
“A?”
Thấy em gái đăm chiêu nhìn mình, Thẩm Hủy bất đắc dĩ,nhớ lại ngày xưa bằng tuổi Thẩm Khê, cô đã sớm xác định rõ mục tiêu lý tưởng.
“ Em đó, chẳng có quyết tâm gì trong việc chọn trường rường học?”
Thẩm Hủy khí bất quá, gõ gõ đầu Thẩm Khê. Thẩm Khê tiếp tục mở to một đôi mắt tròn vô tội. Thẩm Hủy thấy em gái xấu hổ, tính hỏi thêm nhưng thôi, cô quyết định trực tiếp cùng mẹ thương lượng chuyện trường học cho em gái.
“Lớn như vậy, cũng không biết dự tính tương lai của mình, nếu không có mẹ bảo bọc, chị xem em làm sao ? " “Không phải còn có chị sao!”
Thẩm Khê ôm lấy tay Thẩm Hủy mè nheo lay động, làm nũng như con mèo nhỏ. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, máu chảy về tim, nay thấy em gái chủ động cùng mình thân cận, Thẩm Hủy cư nhiên vui vẻ.
“ Được rồi, được rồi, ăn cơm trước, em ăn sáng rồi mới đi hay gì ?”
“Không, sáng sớm mẹ liền đuổi em ra khỏi cửa, chị xem, bụng em vẫn là bẹp lép.”
Thẩm Khê dựng thẳng bụng, ngày mùa hè áo thun mát lạnh dính sát vào trên người, phác hoạ ra trước ngực thiếu nữ căng tròn đĩnh kiều nhục đoàn, bụng nhỏ thật phẳng phiu, không có một tí thịt thừa, Thẩm Hủy theo bản năng nhìn về xuống bụng đã nhô cao của mình, trong lòng phất quá hiện cảm xúc khó hình dung. Em gái hiện tại chỉ mới bước vào thời thanh xuân như hoa, còn mình lại dần dần "lão hóa". “Khụ.”
Một tiếng ho nhẹ từ bên ngoài vọng đến, Thẩm Khê vội vàng lùi về, ngồi ngay ngắn.
“Hai chị em làm gì đấy?”
Tống Tử Hoành một tay cầm một cái cái ly sinh tố, đem đưa cho Thẩm Hủy.
“Mới vừa làm, là táo đỏ em thích nhất .”
Một tay cầm ly sữa bò đưa chon Thẩm Khê.
“Khê Khê sữa bò.”
Ngón tay ở tiếp nhận trong nháy mắt, không thể tránh né khẽ chạm một chút, hình như có điện lưu xoẹt qua, đầu ngón tay Thẩm Khê cảm thấy một cổ điện giật. Cô ngẩng đầu
“Cảm ơn anh rể.”
Người đàn ông nho nhã tuấn lãng với khuôn mặt cương nghị mị hoặc đâm đập vào trong mắt. Nam nhân mỉm cười đáp lại, cùng thời gian đó trong đầu vang lên thanh âm của hệ thống.
“ Nhiệm vụ công lược đối tượng Tống Tử Hoành, giới tính nam, 29 tuổi… Công lược yêu cầu, không thể ly hôn.” Không thể ly hôn… Kia chẳng phải là, nhiệm vụ toàn bộ hành trình lén lút tiến hành sao? Như vậy… Chẳng phải là muốn lén lút cả đời!?
“Không hẳn như vậy.” Hệ thống nói.
“Như thế nào lại còn không hẳn? " Thẩm Khê không tiếng động chất vấn.
“Không thể phụng cáo.”
“Kia… Nếu đối tượng công lược ly hôn thì sao?”
“Sẽ bị trừng phạt.”
“Cái gì ? bị trừng phạt?”
Hệ thống không trả lời, Thẩm Khê trong đầu hiện lên một đạo ánh sáng “Tút” một tiếng, dự báo hệ thống đã là rút lui.
Thẩm Khê thở dài ra tiếng, suy sụp tựa lưng vào ghế ngồi. Bộ dáng này dừng ở trong mắt Thẩm Hủy, còn tưởng rằng em gái đi đường xa mệt mỏi, quan tâm nói.
“Rất mệt sao? Ăn một chút rồi đi ngủ đi"
“Tử Hoành, anh đưa Khê Khê trở về phòng con bé, em đi nấu cho nó chén mì.” Nói xong, Thẩm Hủy đứng lên, Thẩm Khê vội vàng đỡ chị gái ngồi xuống, “Không cần không cần, em tự mình nấu.”
“Chị, hiện tại chị đang có thai, không nên làm nhiều việc.”
Thẩm Hủy tuy tuổi còn khá trẻ nhưng phụ nữ từng trải qua sinh nở không tránh được suy nhược. Thẩm Khê lời lẽ chính đáng thanh minh rằng mình đã trưởng thành, chuyện nấu mì gì đó không nói chơi.
****
Đoạn thời gian kế tiếp, Thẩm Khê không có triển khai công lược,trước mắt cô định ra kế hoạch phải quen thuộc tình hình trong nhà, còn thêm cái nhiệm vụ không thể để đối tượng công lược ly hôn nên cô càng phải hiểu tâm ý đối tượng mới được. Bằng không, hệ thống sẽ trừng phạt!! Ahjhj 😊😊😊 vote cho mình với nè 🥰🥰🥰🥰🥰🥰