Tống Tử Hoành nghe vậy, đi theo bò đến mép giường, một bãi màu trắng ngà lưu trên sàn nhà đặc biệt bắt mắt, trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, nhanh chóng lấy khăn giấy đem nó lau đi.
Thẩm Khê nhìn hắn sắc mặt không thích hợp, sốt ruột truy vấn nói.
Vừa lúc, Thẩm Hủy vừa tới đến nhà ăn, thấy Thẩm Khê thần sắc vội vàng bộ dáng, trêu ghẹo nói.
“Sao em vội vã vậy, chẳng lẽ vừa rồi đang ăn trộm ”
Thẩm Khê ứng phó cười gượng hai tiếng, cúi đầu uống cháo. Người nói vô tâm, người nghe có ý, Tống Tử Hoành biểu tình hoảng hốt một chút.
Nhưng còn không phải là làm trộm sao, trộm người đi. Nghĩ đến đây, nam nhân cũng cúi đầu ăn cháo. Thẩm Hủy quay đầu hỏi ông xã bên cạnh.
“ Sao lúc em thức dậy không thấy anh? "
“
Ừ, anh dậy sớm, đến thư phòng làm vài việc”
Thẩm Hủy nhíu nhíu mày, lòng có chút nghi ngờ lại không hỏi lại, đợi Thẩm Khê ăn no trở về phòng thu dọn hành lý, mới buông thìa, trầm giọng hỏi. “Em nhìn thấy dép lê của anh còn ở mép giường.”
Ý tứ là, hắn sẽ không để dưới trần đến phòng làm việc. Tống Tử Hoành trấn định vô cùng, khi nghe Thẩm Hủy hỏi về chuyện đôi dép thug hắn đã đoán được cô sẽ hỏi đến chuyện này nên trong đầu cũng đã nghĩ câu trả lời.
“Anh sợ đi dép lê trên phòng sẽ làm em thức nên mới đi dép lê dưới lầu"
Nam nhân đắc ý quơ quơ dép lê mới trên chân.
“Về sau trước cửa phòng ngủ nên chuẩn bị thêm một đôi"
Thẩm Hủy thuận tiện nói, Tống Tử Hoành nói cũng thực thuyết phục nên cô chẳng thể hoài nghi liền tin, thậm chí cảm thấy ông xã mình đúng là lo nghĩ cho mình đến từng việc nhỏ nhất, trong lòng không khỏi ấm áp.
“Đi dép thôi mà làm sao ảnh hưởng đến em, một chút tiếng động cũng không sao, chẳng phải em còn manh nút bịt tai sao? " Thẩm Hủy cười yểm như hoa câu lấy cánh tay Tống Tử Hoành, đột nhiên nhớ tới bồi thường cho ông xã.