Hơn ba tháng nay, Thẩm Hủy cùng Tống Tử Hoành ở trên giường chỉ có vài lần dùng tay dùng miệng, cô cũng đã hơn ba tháng không tiếp xúc tính ái, hiện giờ thai đã ổn định, nên không khỏi chờ mong.
Vợ chồng nhiều năm, không cần lén lút, Thẩm Hủy dựa vào vai Tống Tử Hoành, nhỏ giọng nói.
" em cũng đã lâu không có làm, bằng không, chờ Khê Khê đi rồi chúng ta liền..."
Mặt sau tỉnh lược nói không cần nói cũng biết, Tống Tử Hoành tự giác yêu cầu hòa hoãn một chút. Không phải không thể cương cứng, mà là mười phút trước mới cùng em vợ lộng xong, nên nhất thời hắn không thể lập tức củng Thẩm Hủy làʍ t̠ìиɦ, mặc dù người phụ trách trước mắt này mới là danh chính là vợ hợp pháp của hắn.
"Tối nay đi, Khê Khê nhờ anh đưa nó đên ga tàu cao tốc." - Nam nhân xin lỗi nói.
"Con bé này chỉ giỏi lười biếng. Khẳng định là muốn nhờ anh giúp dọn hành lý." Thẩm Hủy tự nhiên mừng rỡ khi em gái cùng ông xã có quan hệ tốt, đứa em này của cô thành tích bình thường, nên không trông cậy vào việc Thẩm Khê thi đại học có thể thi đậu thật tốt, nếu là cùng Tống Tử Hoành quan hệ không tồi, tương lai có thể tới bệnh viện Tống gia bệnh làm hộ sĩ bốc thuốc cũng không tệ, ít nhất nói ra cũng có chút mặt mũi.
Tống Tử Hoành cười cười, giương mắt nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, "Gần 8 giờ rồi,anh đi thay quần áo."
Thẩm Hủy cũng nhìn hắn cười cười, trước mắt nam nhân nho nhã tao nhã tuấn lãng làm cô nhịn không được hôn qua đi.
Thẩm Khê lại ở thời điểm này xuất hiện, đập vào mắt chính là hình ảnh Thẩm Hủy dựa vào Tống Tử Hoành ngửa đầu cùng hắn hôn môi.
Thẩm Khê bấu chặt dây đẹp cặp sách, thu chân lại yên lặng trở về phòng khách. Hôn hôn, Thẩm Hủy tính trí tới, thấp giọng cùng Tống Tử Hoành thương lượng để người làm đưa Thẩm Khê đi. Nhưng Tống Tử Hoành rất tỉnh táo, vài ba câu an ủi sau đó đã nhanh chóng rời đi.
Thay xong quần áo, Tống Tử Hoành từ biệt Thẩm Hủy đang ăn cháo, lại đi gọi Thẩm Khê. Còn chưa đi đến phòng, liền nhìn đến cô bé đang ở Sofa phòng khách sô pha chơi di động.
Cô hiển nhiên xem đến mê mẩn, không chú ý tới phía sau có người tới gần.
" Đi thôi"
Thanh âm ở bên tai nổ vang, Thẩm Khê sợ tới mức từ trên sofa nhảy lên, mà nam nhân khom lưng ở trên đỉnh đầu, một nhảy này vừa lúc va đến cằm hắn.
"Ai ui... !"
"..ohhh!"
Hai tiếng đau hô đồng thời vang lên, Thẩm Khê còn tốt, đỉnh đầu tương đối cứng, Tống Tử Hoành lại khá thảm tắc, xương hàm dưới sinh đau.
Thẩm Khê theo bản năng trạm lên địa phương va chạm rồi nhìn đến môi Tống Tử Hoành, đột nhiên trở nên tức giận, lập tức quay đầu không nhìn hắn. " Tiểu quỹ không có lương tâm!"
Tống Tử Hoành chọc chọcđầu nhỏ, "Đụng phải anh không xin lỗi còn chưa tính, lại còn tỏ thái độ "
Nam nhân không nghĩ ra câu nào chọc Thẩm Khê tức khí. Thẩm Khê "Hừ" một tiếng, cõng lên cặp sách cũng không thèm nhìn tới hắn liếc mắt một cái, lập tức hướng cửa đi đến.
Cô là để bụng chuyện Tống Tử Hoành cùng Thẩm Hủy hôn môi bị mình gặp được, nhưng càng tức chính là rõ ràng không nên để tâm, dù sao bọn họ là vợ chồng..
Nếu tiếp được nhiệm vụ này, nên chuẩn bị tâm lý thật tốt. Thẩm Khê rũ xuống đôi mắt, yên lặng sửa sang lại cảm xúc.
Tống Tử Hoành theo ở phía sau, ra cửa, đi thang máy, lên xe, thẳng đến khi chiếc xe đến ga tàu cao tốc, mới mở miệng nói.
"Tới rồi."
Thẩm Khê lên tiếng, bất quá lại không có động tác gì. Ngầm bãi đỗ xe ánh sáng tối tăm, lại thêm buổi sáng ít người, lại là thời gian làm việc, toàn bộ bãi đỗ xe chỉ dừng lại mấy chiếc xe, rất là an tĩnh. Ghế dựa sau lưng đột nhiên có một đôi tay vươn ôm lấy Tống Tử Hoành, Thẩm Khê đem cằm để ở đỉnh đầu anh rể, rầu rĩ nói.
"anh rể , anh đưa em trở về, lại trở về được không?"
"Chị em đã đặt xong vé tàu."
"Còn có thể mua lại"
Thẩm Khê nắm nắm tóc hắn.
"Hiện tại vé xe nhiều, chúng ta mua dư một ít."
"Khê Khê! Đừng làm loạn!"
Qua lại một chuyến thời gian tốn không tính là nhiều, liền tính đưa Thẩm Khê trở về, cũng không cái gọi là, nhưng thứ Tống Tử Hoành sợ không phải là tốn thời gian, mà là nếu là thật sự đưa Thẩm Khê trở về, hắn linh cảm cô bé này sẽ bắt hắn bồi cô vài ngày.