Đây chính là ở nơi công cộng đấy, Tống Tử Hoành cũng ý thức được chính mình còn đang bắt lấy tay Thẩm Khê, nhưng không biết vì cái gì, hắn cũng không nghĩ sẽ buông ra, hai người cứ như vậy một trước một sau định trệ. Tống Tử Hoành nỗi lòng không xong, lại giả vờ trấn định ngẩng đầu nhìn một chút không trung, rồi sau đó, dùng nắm tay để ở bên môi ho nhẹ một tiếng.
“Đi thôi, không phải muốn mua cá vàng sao?”
Cửa hàng cá vàng rất nhỏ, 2 mặt trái phải chỉ mấy bể cá hình vuông, tận cùng bên trong là quầy thu ngân, ngồi ở đấy là một ông lão tóc bạc đang ngồi trước máy tính tính toán cái gì đó.
Hắn giương mắt ngó một chút hai vị khách vừa tiến vào lại cúi đầu tiếp tục tính toán, còn nói một câu.
“Đêm nay không bán cá.”
“A? Vì sao lại không bán?” - Thẩm Khê hỏi. “ các con tôi không ở đây, các người muốn mua thì ngày mai lại đến đi.”
“Úc…”
Thẩm Khê tiếc hận nhìn cá vàng thoáng qua chỗ cửa bể, cô vốn định bụng tính toán mua mấy con về nuôi.
“Chúng ta đi thôi.”
Thẩm Khê kéo kéo bà tay đang đan vào nhau của mình và Tống Tử Hoành đi ra cửa hàng bên ngoài.
“Nơi này cá vàng nhìn chung hình dạng giống nhau, chờ trở về anh cho em mang mấy con cá đuôi vàng đẹp mắt.” - Tống Tử Hòanh an ủi nói.
Hai người hoàn toàn xem nhẹ còn đang ơ trước cửa, nam nhân nói nói rõ ràng truyền tới tai ông lão bên trong.
Ông cụ nhịn không được ngẩng đầu nhìn xem người nào dám can đảm ở trước mặt ông ói bậy, chỉ là này liếc mắt một cái, khiến cho hắn ngây ngẩn cả người.
Đôi nam nữ đang nắm tay nhau, cô bé đúng là tuổi tròn thiếu nữ nhưng người đàn ông kia nhìn thế nào cũng ngấp nghé 30!! Chẳng lẽ là thân thích? Nhưng dù là thân thích cũng sẽ không nắm tay như thế… ông cụ cau mày nhìn chăm chú bóng dáng hai người thẳng đến đi xa một hồi lâu, mới hồi phục tinh thần lại.
Hai người Thẩm Khê - Tống Tử Hoành đương nhiên không biết phỏng đoán của ông cụ, bọn họ đã dọc theo phố nhỏ hướng phía bệnh viện lảo đảo lắc lư đi đến.
Thẩm Khê lần đầu tiên cùng nam nhân nắm tay, luôn là nhịn không được tò mò xoa bóp lòng bàn tay, lại sờ sờ ngón tay, vừa đi một bên cảm thán lòng bàn tay nam nhân mang theo vết chai mỏng.
Bất quá, còn có cảm giác rất an toàn. Thẩm Khê nhịn không được trộm nở nụ cười. Chọc đến Tống Tử Hoành không ngừng ghé mắt.
“Cười cái gì?”
“anh rể, cùng anh nắm tay thực sự có cảm giác an toàn nha.”
“Phải vậy không?”
Nam nhân bật cười. Thẩm Khê xoay người ôm lấy hắn, sau đó, ngẩng đầu cười khanh khách nhìn hắn. Trong bất tri bất giác, cánh môi hai người dần dần gần sát, ở góc tối tăm góc hôn đến nhau.
Ngẫu nhiên có người đi đường đi qua, thấy được cũng chỉ là cúi đầu bước nhanh qua, Tống Tử Hoành cũng đã quên chính mình còn ở trên phố, hôn hôn liền đem Thẩm Khê áp đến trên tường, thân ảnh giao điệp ở bên nhau, liếc mắt một cái đảo qua thực không rõ ràng, bởi vậy, khiến cho một bà dì chú ý. Bà chắp tay phía sau, chậm rì rì tới gần, Tống Tử Hoành hôn đến mê mẩn, căn bản không chú ý tới phía sau có người.
Khi bà dì đi đến khoảng cách bọn họ một mét, lúc này mới ý thức được đôi nam nữ trước mặt đang hôn môi. Tống Tử Hoành mặc đồ thể loại thao, dáng người lại duy trì thực hảo, từ mặt trái xem xác thật tuổi trẻ, bà dì kia lập tức nghĩ đến trong nhà có đứa cháu ngoại yêu sớm, tức muốn hộc máu quát lớn một tiếng " hai người đang làm gì! Nơi này là trường học!”
Thẩm Khê bik dọa nhảy dựng, Tống Tử Hoành nhanh chóng đem em vợ ôm trước ngực, dùng tay bảo vệ đầu nhỏ.
Ấn đường Tống Tử Hoành nhíu chặt, lạnh lùng nhìn bà dì kia liếc mắt một cái. Tống Tử Hoành vừa quay đầu lại bà ta liền phát hiện hắn đã là người trưởng thành, hơn nữa biểu tình không tốt, đã phun đến bên miệng những cái đó tức giận mắng ngạnh sinh sinh nuốt hồi trong cổ họng, giơ lên ngón tay run a run, cuối cùng “Hừ” một tiếng, lại chắp tay sau lưng đi, lúc này đây, bước đi như bay.
Lưu lại hai người đang mặt đối mặt nhìn nhau, liếc nhau, phụt một chút bật cười.