Nhìn nụ cười mang vẻ tràn ngập hạnh phúc của bạn mình, Tô Viên có chút ghen tị nói: "Có một người thật lòng yêu mình thật là tốt."
"Cậu sau này cũng sẽ có thôi." Quan Xán Xán cười nói: "Cậu sao rồi, gần đây đã tìm được người thích hợp chưa?"
"Mình à? Thường ngày mình chỉ từ văn phòng rồi về nhà, nào có cơ hội tiếp xúc với người khác đâu." Cô lắc đầu nói.
"Cho dù công việc có bận rộn tới đâu, cậu cũng không thể bỏ bê chuyện đại sự của cậu chứ."
"Từ khi nào cậu lại giống lão phật gia nhà mình thế? Gần đây mẹ mình vẫn thường xuyên sắp xếp cho mình đi xem mắt đấy." Cô nói đùa.
"Chắc có lẽ vì bây giờ mình đã có được hạnh phúc, nên mình cũng mong cậu cũng có được hạnh phúc." Xán Xán nói, "Nói đến chuyện này, mình quen biết cậu nhiều năm như thế, nhưng chẳng thấy cậu thích một ai đó, cậu chưa từng yêu thầm ai sao?"
Yêu thầm? Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của anh.
Thấy cô đang suy nghĩ gì đó, Quan Xán Xán nhẹ giọng kêu: "Viên Viên."
"Hả?" Cô lúc này mới bừng tỉnh lại.
"Vừa rồi cậu đang suy nghĩ gì thế? Có vẻ như rất chăm chú" Quan Xán Xán hỏi.
Cô ngượng ngùng cụp mắt xuống, "Không có gì, mình chỉ là đang suy nghĩ, hình như mình chưa từng yêu thầm ai."
Mục Ngạn như chàng hoàng tử lạnh lùng, cao xa vời vợi, cô cũng giống như các cô gái khác ngưỡng mộ anh, chỉ có thể theo dõi anh từ xa, cô chưa bao giờ thử đến gần anh vì cô sợ chắc chắn sẽ thất bại.
Cô chứng kiến anh yêu Xán Xán nhưng tình cảm của anh không được đáp lại. Anh chẳng thua kém so với Tư Kiến Ngự, nhưng người Xán Xán yêu lại là Kiến Ngự.
Sau đó, Mục Ngạn giúp Xán Xán rời khỏi Tư Kiến Ngự, anh âm thầm bảo vệ Xán Xán trong suốt 5 năm, trong lòng cô rất biết ơn anh, vì lúc đó cô không thể giúp gì được cho Xán Xán, những gì anh làm cho Xán Xán thật sự mà nói đã vượt xa sự tưởng tưởng của cô rồi.
Lúc đó cô cảm thấy anh là một người đàn ông đáng tin cậy, thậm chí cô từng nghĩ nếu như Xán Xán ở cùng với anh thì chắc chắn cô ấy sẽ thật hạnh phúc.
Sau năm năm, người mà Xán Xán yêu vẫn là Tư Kiến Ngự. Khi Xán Xán quyết định kết hôn với anh ta, cô là người đã chứng kiến một Mục Ngạn với sự lo lắng, sợ hãi, đau đớn, buồn bã.
Chuyện tình cảm là chuyện của hai người, nếu như mối quan hệ đó xuất hiện thêm một người nữa, lúc ấy nếu như không phải cả ba đều đau khổ thì bắt buộc phải có một người gánh hết mọi đau khổ, và người đó là anh.
Cô mỉm cười giễu cợt mình, ngơ ngác nhìn đôi khuyên tai phỉ thúy trong hộp gỗ. Cô biết rõ ràng tình cảm của anh dành cho Xán Xán, vì vậy.. phần tình cảm này của cô nên càng giấu kín càng tốt, vì cô biết yêu thầm là đồng nghĩa với thất tình.
Sau khi Quan Xán Xán về nhà, nhìn thấy Kiến Ngự đang nửa ngồi nửa nằm trên sofa, nhắm mắt giống như đang ngủ.
Ngay khi cô cúi xuống, ghé sát mặt anh, muốn xác định xem anh có thật sự ngủ chưa, thì anh đột nhiên mở mắt.
Xán Xán giật mình, vừa định ngẩng mặt lên, tay của Kiến Ngự đã giữ sau gáy cô, áp sát mặt cô vào sát anh hơn.
Quan Xán Xán mặt hơi ửng hồng, "Anh giả vờ ngủ sao?"
"Anh chỉ là đang suy nghĩ một chuyện thôi." Anh khẽ cười.
"Anh biết em tới gần, nên cố ý hù họa em phải không?". Ngôn Tình Hài
"Anh không phải muốn dọa em, anh chỉ muốn đợi em đi đến gần mới mở mắt." Anh nói, môi gần như chạm vào môi cô, "Nếu làm em sợ, lần sau anh sẽ không làm như vậy nữa."
"Anh đừng có lộn xộn, người làm vẫn còn ở đây."
"Chúng ta.. đã là vợ chồng rồi, anh hôn em cũng là lẽ tự nhiên." Giọng nói của anh rất quyến rũ, người ngoài thấy thì đã sao.
Anh dịu dàng hôn lên môi cô, một lúc sau mới buông cô ra, "Hôm nay em làm gì?"
"Em mang quà đến cho Viên Viên, rồi trò chuyện với cậu ấy một lúc. Em thật sự không biết người đàn ông nào sẽ may mắn được cưới Viên Viên." Xán Xán nghĩ Tô Viên xứng đáng có được một người đàn ông tốt.
"Em đang lo lắng cho chuyện tình cảm của cô ấy sao?" Tư Kiến Ngự ngồi dậy để Quan Xán Xán ngồi lên đùi mình.
"Vâng." Cô gật đầu, "Mà không chỉ có cô ấy, còn có.." Lời nói của cô đột nhiên dừng lại, không nói ra tên của người đàn ông đó.
Nhưng cho dù cô không nói ra, anh cũng biết cô muốn nói gì.
Mục Ngạn.. Chẳng lẽ Xán Xán cũng lo lắng cho chuyện tình cảm của Mục Ngạn sao? Anh lặng lẽ nhìn Xán Xán.