Cho dù Tô Viên suy nghĩ như thế nào, cô vẫn chưa hiểu lắm ý nghĩa trong câu nói của Mục Ngạn, tuy nhiên, trước khi cô đưa ra câu trả lời cho anh, cô đã nhận được một cuộc gọi từ Quan Xán Xán.
"Viên, cậu có thời gian để gặp mình không?"
"Được chứ!" Tô Viên đáp.
Quan Xán Xán nói cho cô biết thời gian và địa điểm, sau khi kết thúc cuộc gọi, Quan Xán Xán nhìn vào tiêu đề trên trạng nóng hổi kia.
Mấy ngày nay bởi vì bận rộn chuyện của Tiểu Hào, Quan Xán Xán không có để ý tin tức gì, mãi cho đến hôm nay khi cô đưa hai bạn nhỏ đi học, mới nghe được và biết rằng Tô Viên và Mục Ngạn đang hẹn hò. Điều này Quan Xán Xán chưa từng nghĩ đến.
Từ trướ c đến nay, cô luôn hy vọng Mục Ngạn có thể buông bỏ tình cảm với mình và bắt đầu một mối quan hệ mới. Nhưng hiện tại cô có một chút lo lắng, bở vì đối tượng hẹn hò của Mục Ngạn là Tô Viên bạn thân của cô.
Cô và Tô Viên quen nhau đã mười năm, nên đương nhiên cô biết rất rõ con người của Tô Viên. Có thể thấy rằng Tô Viên thực sự thích Mục Ngạn. Còn Mục Ngạn thì sao? Có thực sự thích Tô Viên không? Quan Xán Xán cũng không chắc lắm.
Mục Ngạn có thực sự buông bỏ tình cảm với cô và nghiêm túc qua lại với Tô Viên không?
Cả hai đều là những người mà cô yêu quý, cô không muốn ai trong số họ bị tổn thương.
Ngay tại lúc Quan Xán Xán đang suy nghĩ thất thần thì bỗng có người ở phía sau ôm lấy cô.
"Em đang suy nghĩ gì thế?"
Người duy nhất có thể ôm cô như thế này chỉ có thể là Ngự.
"Anh có biết quan hệ giữa Viên và Mục Ngạn không?" Tin tức này đã lan truyền trên mạng mấy ngày trước, anh ấy không thể không biết.
"Biết." Anh đáp.
"Vậy tại sao anh không nói cho em biết."
Tư Kiến Ngự hơi nhướng mày, "Xán Xán, em đang trách anh sao?"
"Không, chỉ là.."
Cô còn chưa nói xong, anh đã cúi đầu, áp môi vào tai cô, nhẹ nhàng mút lấy vành tai cô. Thân thể cô khẽ run lên, "Ngự.."
"Mục Ngạn có thể hẹn hò với người khác, đó không phải là điều em mong đợi sao? Bây giờ cậu ta hẹn hò với Tô Viên thì có vấn đề gì sao?" Giọng anh nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, "Xán Xán, đây chỉ là một chuyện nhỏ, đừng lo lắng về nó, được chứ?"
"Nhưng họ là bạn của em mà!" Cô làm sao có thể không quan tâm.
"Bạn? Vậy thì sao, hẹn hò là chuyện của bọn họ, cho dù em có quan tâm thì đã sao? Chỉ là chuyện vặt mà thôi."
Quan Xán Xán mím môi, hít một hơi thật sâu, "Ngự, anh cho rằng đây là chuyện nhỏ sao?"
"Xán Xán, đối với anh mà nói, ngoại trừ em và Tiếu Tiếu, những chuyện khác đều không đáng kể. Em hy vọng Lương thị có thể thoát nạn, anh cũng đã cho Lương thị một con đường sống, em hy vọng Tiểu Hào có thể quay trở về bên cạnh Lương Chiêu Mai, anh cũng có thể cho hai mẹ con họ đoàn tụ, tất cả những chuyện mà em hy vọng anh đều giúp em hoàn thành. Chỉ là chuyện này, anh mong em đừng có quan tâm đến, bất luận là tốt hay xấu."
Quan Xán Xán sửng sốt, ánh mắt Tư Kiến Ngự lúc này rất nghiêm túc, như nói cho cô biết, anh không cho phép cô quan tâm đến mối quan hệ giữa Mục Ngạn và Tô Viên.
Nếu cô quan tâm đến, thì sẽ chạm đến giới hạn của anh, lúc đó sẽ không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
"Xán Xán, lần này, hãy nghe lời anh, được không?" Anh kéo cô vào lòng và ôm cô thật chặt.
Quan Xán Xán cũng ôm anh thật chật. Cho đến tận bây giờ, anh vẫn bất an, lo lắng, về việc cô sẽ quan tâm đến Mục Ngạn?
* * *
Tô Viên và Quan Xán Xán hẹn gặp nhau tại một quán cà phê gần studio của Tô Viên.
"Sẽ không sao nếu cậu ra ngoài vào giờ làm như thế chứ?" Quan Xán Xán hỏi.
"Không có việc gì, mình cũng có nói qua với anh Quang, anh ấy cũng rất muốn gặp cậu, hy vọng sẽ có cơ hội hợp tác với cậu." Tô Viên cười nói.
"Chắc chắn sẽ có cơ hội." Quan Xán Xán nói.
"Đúng rồi, tiểu Hào như thế nào rồi?" Tô Viên quan tâm hỏi.
"Tìm được rồi, không sao cả, chỉ là cậu bé muốn gặp mẹ, nên Tiếu Tiếu đã lén dẫn cậu bé đi khỏi trường học thôi."
"Vậy thì tốt." Tô Viên nói: "Nhưng cậu bé còn nhỏ như vậy xa mẹ cũng không tốt."
"Mình cũng nghĩ như vậy, vì vậy mình liền đưa Tiểu Hào trở về Lương gia. Mặc dù Tiếu Tiếu thích Tiểu Hào muốn làm bạn với cậu bé, nhưng cũng không cần để cho cậu bé ở lại Tư gia" Quan Xán Xán nói.
Tô Viên gật đầu, "Nhắc mới nhớ, hôm qua cậu gọi điện thoại cho mình, muốn hẹn mình ra ngoài, có phải có chuyện gì muốn nói với mình không?"
Quan Xán Xán do dự một lúc, nghĩ về những gì Tư Kiến Ngự đã nói ngày hôm qua. Ngự bảo cô đừng quan tâm đến mối quan hệ giữa Tô Viên và Mục Ngạn, cô nên nghe lời anh mới đúng, nhưng..
"Nhưng mà mình hôm nay cũng có việc muốn nói với cậu."
"Có chuyện gì vậy?" Quan Xán Xán hỏi.
Tô Viên mím môi, hít một hơi thật sâu, "Mình.. hiện đang hẹn hò với Mục Ngạn." Xán Xán là bạn thân nhất của cô, nên cô muốn tự nói cho cô ấy biết về chuyện này.
"Cậu và Mục Ngạn nghiêm túc chứ?" cô hỏi.
"Ừ." Cô gật đầu, "Rất nghiêm túc. Thực ra, chúng mình đã hẹn hò được một thời gian. Vào ngày lễ kỷ niệm của trường, mình lúc đó muốn nói với cậu, nhưng cậu lại bị nhiều người vây quanh như thế, nên mình vẫn chưa nói cho cậu biết."
Quan Xán Xán im lặng một lúc.
"Làm sao vậy?" Tô Viên không khỏi hỏi.
"Chỉ là.. mình cảm thấy ngạc nhiên thôi. Mình không ngờ rằng cậu và Mục Ngạn sẽ hẹn hò." Suy cho cùng, Tô Viên và Mục Ngạn đã quen nhau gần 10 năm, nhưng trước đó cô không phát hiện Tô Viên có tình cảm gì đặc biệt với Mục Ngạn.