Hôm nay, Lục Lễ Phương sẽ sắp xếp cho Quan Xán Xán tiến hành phá thai.
Trong phòng làm việc của Lục Lễ Phương, còn có một bóng dáng quen thuộc đó là Tư Kiến Ngự.
"Hôm nay em đến bệnh viện, tại sao lại không nói cho anh biết."
Cô nhất thời cũng không tìm được lý do thích hợp, chỉ nghe thấy giọng anh tiếp tục nói: "Đúng rồi, hôm qua bụng em không thoải mái sao? Hôm nay em đến bệnh viện cũng nên kiểm tra xem như thế nào."
Lòng bàn tay của Quan Xán Xán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, "Vậy em.. sẽ kiểm tra xem như thế nào."
"Hôm nay anh sẽ bên cạnh em, dù gì hôm nay anh cũng không có việc."
"Không cần!" Quan Xán Xán vội vàng từ chối, nếu để anh đi cùng cô, nhất định sẽ phát hiện ra cô mang thai.
"Sao thế, em không thích anh đi cùng sao?"
"Em.." Cô đột nhiên không biết nên giải thích như thế nào.
Thấy vậy, Lục Lễ Phương vội vàng nói: "Này, chỉ là một cuộc kiểm tra nhỏ mà thôi, tôi sẽ ở cùng Xán Xán, Ngự, Xán Xán cũng sợ làm chậm trễ công việc của anh nên không muốn anh đi cùng."
"Thật sự là như vậy sao?"
Cô cố gắng hết sức bình tĩnh, gượng cười nói: "Ừm, cũng không có gì to tát, em cũng không phải trẻ con, luôn cần có người đi cùng."
"Thật sao?" anh giơ tay, nhẹ nhàng vén một sợi tóc trên má Quan Xán Xán ra sau tai, sau đó dùng giọng nói có chút lạnh lùng: "Xán Xán, em thật sự không có giấu giếm anh chuyện gì phải không?"
Ánh mắt anh dần dần nhuốm vẻ thất vọng cùng tự giễu, cuối cùng biến thành băng giá, "Xem ra, đến cùng là em không muốn nói cho anh biết chuyện em mang thai, còn bây giờ hóa ra chuyện nhỏ mà em nói đó là phá thai."
Khi nghe anh nói câu này, Quan Xán Xán và Lục Lễ Phương đều sững sờ.
Anh ấy biết, anh ấy biết tất cả mọi thứ!
Lục Lễ Phương tỉnh táo lại trước, vội vàng nói: "Ngự, anh đang nói cái gì vậy!"
"Lễ Phương, anh nghĩ tôi đang nói cái gì? Tôi không ngờ rằng anh sẽ liên kết với Xán Xán để giấu tôi." Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của bạn mình, anh ta bất giác cảm thấy sống lưng mình đã rịn mồ hôi lạnh.
"Xán Xán, em không muốn đứa con của chúng ta sao? Em thà bỏ đi đứa be còn hơn nói cho anh biết sao?"
"Không, em không phải không muốn con của chúng ta.." Cô luôn hy vọng có thêm một đứa con, nhưng..
"Vậy tại sao em không muốn đứa bé này? Cho anh một lý do, em không thích trẻ con sao? Hay là em cảm thấy anh làm không đủ tốt?"
Ngay tại Quan Xán Xán không biết nên giải thích thế nào với Tư Kiến Ngự, ánh mắt của của anh ấy đột nhiên lướt qua cô và nhìn vào đôi mắt phía sau cô.
Sau đó, khóe môi hiện lên một tia cười lạnh, "Có lẽ, là nguyên nhân này sao?"
Quan Xán Xán sửng sốt sau đó quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mục Ngạn không biết từ lúc nào đứng ở cửa phòng.
Bịch.
Khoảnh khắc tiếp theo là Tư Kiến Ngữ dùng tay đấm vào mặt của Mục Ngạn.
"Ngự, anh đang làm gì vậy." Lục Lễ Phương lên tiếng nói.
"Không làm gì cả, tôi nghĩ rằng, trên đời này sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy, Ngạn, hôm nay cậu đến đây, có phải là vì Xán Xán không?"
Mục Ngạn dùng ngón tay chạm vào chỗ bị đấm, "Phải hay không phải, tôi không cần nói cho anh biết."
"Nếu tôi nhất định muốn biết thì sao?" Sau đó Tư Kiến Ngự xông lên định đấm thêm lần nữa.
Mục Ngạn giữ tay đối phương lại, "Tôi bị anh đánh một lần, không có nghĩa tôi để anh đánh lần thứ hai."
"Vậy sao?"
Hai người trong nháy mắt đánh nhau ở hành lang bệnh viện.
"Đừng đánh nhau nữa! Ngự, chuyện này không liên quan gì đến Mục Ngạn!" Quan Xán Xán hét lên, cố gắng hết sức để ngăn chặn hai người.
Khi Quan Xán Xán lại ngăn cản, thì vô tình bị tay Tư Kiến Ngự đẩy ra, Mục Ngạn đã nhanh chân đến bên cô.
"Em không sao chứ?" Mục Ngạn lo lắng hỏi.
"Tôi.. không sao.." Cô khó khăn nói, "Ngự, thật không liên quan đến Mục Ngạn, anh đừng đánh anh ấy nữa.."
Tư Kiến Ngự nhìn chầm chầm vào bàn tay đang ôm lấy Quan Xán Xán, như thể họ mới là một cặp, còn anh là người chen chân vào.
"Vậy nói cho anh biết, Ngạn cũng biết chuyện em mang thai sao?" Tư Kiến Ngự đi đến trước mặt Quan Xán Xán, ngồi xổm xuống và nhìn cô chằm chằm.
Quan Xán Xán sắc mặt tái nhợt, cô cảm thấy bụng càng ngày càng đau, "Anh ấy biết, nhưng là.." Đau đến mức nói giữa chừng cô không thể tiếp tục nói, sắc mặt của cô càng ngày càng tái nhợt, dưới thân chậm rãi cảm giác được một loại ẩm ướt.
Lục Lễ Phương ở một bên đã sớm nhìn ra có chuyện không ổn, vội vàng nói: "Mau đưa đi cấp cứu đi."
Tư Kiến Ngự muốn ôm Xán Xán từ tay Mục Ngạn, nhưng cả người anh như đông cứng lại vì câu nói của Mục Ngạn, "Đều là tại anh, Xán Xán thành ra như vậy, anh cho rằng mình có tư cách gì ôm Xán Xán?" Sau khi anh nói xong, anh liền bế Xán Xán đến phòng cấp cứu.
Không ai chú ý rằng ở phía bên kia hành lang, một bóng người đang theo dõi cảnh này. Một lúc sau, bóng người hít một hơi thật sâu, lao về phía phòng cấp cứu.
Đối với cô, điều quan trọng nhất bây giờ là sự an toàn của bạn thân cô!