Anh đột nhiên ôm cô vào lòng: "Em yêu anh phải không?"
"Ừm, em yêu anh." Cô yên lặng ở trong lòng anh, ôm lấy anh. Trước đây, nếu ở ngoài, nếu anh ôm cô như vậy, cô nhất định sẽ đỏ mặt thẹn thùng. Nhưng bây giờ, cô không nghĩ đến việc có bao nhiêu người xung quanh sẽ chú ý đến họ.
Có lẽ cái ôm này sẽ là cái ôm cuối cùng giữa họ. Hơi thở của anh, cảm giác được anh ôm, giống như một kỷ niệm quý giá đối với cô.
Không biết qua bao lâu, cô hơi ngẩng đầu lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm anh.
Anh cúi đầu nhìn cô, vẻ hoảng sợ và lo lắng vừa rồi đã biến mất khỏi mắt anh: "Viên, em đừng giận anh." Anh nói, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dùng đôi môi mỏng hôn lên những ngón tay của cô, "Anh biết, hôm nay là lỗi của anh, sau này anh sẽ không tái phạm nữa, có lẽ hiện tại anh không thể hoàn toàn buông bỏ Xán Xán, nhưng.. hãy cho anh thêm thời gian, để anh yêu em thật nhiều, yêu em nhiều hơn nữa và nhiều hơn."
Anh chỉ biết rằng anh không thể mất cô. Anh không thể chịu được cảm giác cô không ở bên cạnh anh. Lần đó, cô yêu cầu anh nghĩ lại tình cảm của anh dành cho cô, mấy ngày không có cô ở bên, anh gần như đã đến giới hạn chịu đựng.
"Anh yêu em, anh sẽ yêu em nhiều hơn nữa. Tin anh đi." Anh thì thào.
Tô Viên giơ bàn tay còn lại lên và nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh. Đôi lông mày, đôi mắt, sống mũi, đôi môi.. mọi thứ về anh, cô đều thích và yêu rất nhiều, nhưng cô lại tự nhủ, đã đến lúc tỉnh dậy khỏi giấc mộng này rồi.
"Mục Ngạn, xin lỗi, thật tiếc khi không thể khiến cho anh yêu em, nhưng, em cũng không còn cách nào để tiếp tục yêu anh được nữa rồi, em hy vọng sau này, anh có thể gặp được một người mà anh thật lòng yêu, sau đó có thể hoàn toàn buông bỏ Xán Xán để yêu người đó." Cô nói từng từ một cách nghiêm túc.
Bàn tay anh đang ôm cô đột nhiên siết chặt lại, nhưng cô không kêu đau mà chỉ lặng lẽ nhìn anh.
Sự yên lặng của cô giống như một tấm gương phản chiếu sự bối rối của anh lúc này. Sự hoảng sợ, hoang mang và bất an của anh, tất cả đều vì lời nói của cô, không ngừng lan ra khắp cơ thể anh.
"Ý em là.. Em muốn chia tay sao?"
Tô Viên gật đầu, "Ừm."
"Vậy là em không định.. yêu anh nữa sao?" Ngay cả anh cũng không nhận ra, giọng nói anh đang run lên.
Tô Viên lại gật đầu, "Đúng vậy, sẽ không yêu nữa." Nếu cô hy vọng anh có thể buông bỏ tình cảm với Xán Xán, vậy thì cô cũng hy vọng mình có thể buông bỏ tình cảm với anh.
Tô Viên cảm thấy tay của mình sắp bị anh bóp nát. Đôi mắt anh dán chặt vào cô, sự lạnh lùng và tức giận trong mắt anh gần như áp đảo cô.
"Tô Viên!" Anh nghiến răng gọi tên cô, gân xanh nổi lên trên trán, "Em nói em muốn yêu anh, em sẽ tận lực khiến anh yêu anh. Anh đã yêu em rồi, bây giờ em lại nói không yêu anh nữa?"
"Em rất muốn cố gắng khiến anh yêu em, nhưng mà cố gắng không có nghĩa nhất định sẽ có được kết quả mà mình mong muốn. Anh yêu em, quả thực, so với những người khác, anh yêu em, nhưng tình yêu này một khi ở trước mặt Xán Xán, sẽ sụp đổ hoàn toàn."
Sau vài lần xảy ra việc, cô đã hiểu rằng một khi Xán Xán xảy ra việc thì trong mắt anh sẽ không nhìn thấy sự tồn tại của cô.
"Anh đã nói rồi, Anh sẽ buông bỏ Xán Xán." Anh nói.
"Nhưng người có thể khiến anh buông bỏ Xán Xán không phải là em." Cô bình tĩnh nói, "Anh xem, em đã cố hết sức nhưng không làm được. Ngạn.."
Cô khẽ gọi tên anh, giống như lần trước cô gọi tên anh, thân mật và dịu dàng. "Em không rộng lượng như anh nghĩ, bởi vì em yêu anh, cho nên em cũng sẽ ích kỷ, ích kỷ muốn người anh quan tâm nhất là em. Nhưng đối với em mà nói, người anh quan tâm nhất vẫn là Xán Xán, cho dù anh yêu em, nhưng tình yêu này mãi mãi cũng xếp sau Xán Xán. Xán Xán là bạn thân nhất của em, em không muốn bản thân sẽ trở nên đố kị, ghen ghét cậu ấy, cũng không muốn bản thân càng trở nên tồi tệ, xấu xa, vì vậy kết thúc, có khi lại tốt cho em." Cô dừng một lát lại tiếp tục nói: "Em đã từng nói, em sẽ hết lòng hết dạ yêu anh, nhưng em cũng từng nói, nếu có một ngày, em hiểu ra rằng anh không thể nào yêu em được, vậy thì em sẽ thu hồi lại tình yêu của mình, sau đó sẽ không quấy rầy anh nữa."
"Không phải anh không thể yêu em, anh đã yêu.." Anh đang nói giữa chừng thì bị cô ngắt lời.
"Tình yêu của anh không phải tình yêu mà em muốn, tình yêu mà em muốn là em sẽ đặt người em yêu ở vị trí quan trọng nhất, và anh ấy cũng sẽ đặt em ở vị trí quan trọng nhất Nhưng, Ngạn.." Tô Viên dừng lại, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, "Người ở vị trí quan trọng nhất của anh không phải em, trước kia không phải, sau này cũng sẽ không."
Vừa nói, cô vừa vặn cổ tay, muốn rút tay ra khỏi tay anh, nhưng lại phát hiện vô ích, ngón tay anh vẫn nắm chặt tay cô.
"Sao em lại nói sau này sẽ không, cho anh thời gian.. cho anh thời gian!" Anh không ngừng lặp lại, chỉ cần cô nguyện ý cho anh thời gian, thì anh nhất định sẽ làm được.
"Thời gian mà anh muốn, em không thể nào cho anh được, Mục Ngạn, chúng ta chia tay đi, có thể được yêu anh, đối với em mà nói, đã quá đủ rồi." Đúng vậy, đủ rồi. Nếu cô tiếp tục tham lam, thì cô sẽ càng muốn nhiều thứ hơn, và một khi không được anh đáp lại tình yêu, thì cô sẽ trở thành một người ít kỷ, xấu xa mà thôi.
Cô giơ bàn tay còn lại và mở từng ngón tay của anh ra, như thể cô đang từng chút một cắt đứt mối liên hệ giữa anh và cô.
"Nếu như.. anh không muốn chia tay thì sao?" Anh khàn giọng nói, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên một tia cầu xin.
Tô Viên giật mình, cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như vậy của anh. Như thể sự lạnh lùng đã được trút bỏ, chỉ như một đứa trẻ yếu đuối không muốn mất đi một.. món đồ chơi quan trọng.
Có lẽ cô giống như một món đồ chơi đối với anh, cô có thể đồng hành cùng anh, giải quyết nỗi cô đơn của anh và trao cho anh tình yêu mà anh muốn. Nhưng dù thế nào cũng không thể trở thành sự tồn tại quan trọng nhất trong lòng anh.
"Em xin lỗi." Cô cụp mắt xuống, thấp giọng đáp. Cô không dám nhìn vào đôi mắt anh, vì cô sợ cô sẽ đổi ý, rồi tiếp tục trầm luân không lối thoát.
Cuối cùng, bàn tay anh từ từ buông tay cô ra, cô lùi lại một bước, vẫn cúi đầu thấp giọng nói: "Vậy em về trước đây, tạm biệt."
Ánh mắt anh dán chặt vào đỉnh đầu cô, cô thật sự không có chút luyến tiếc sao? Có thể kết thúc đơn giản như vậy? Ngay lúc khi cô sắp lướt qua anh, anh đột nhiên vươn tay chặn đường cô, "Em xác định sẽ không hối hận chứ?" Anh trầm giọng hỏi.
"Ừm, sẽ không hối hận." Đã quyết định như vậy, cũng không có gì phải hối hận.
Lời nói của cô như một chiếc búa nặng nề, giáng mạnh vào ngực anh, khiến anh gần như ngạt thở. Cô không hối hận khi chia tay anh sao? Cô thực sự thu hồi lại tình yêu của cô dành cho anh sao? Chính là cô không ngừng tiếp cận anh, không ngừng nói yêu anh thích anh, để cuối cùng anh dần dần tiếp nhận cô, sau đó bắt đầu chìm đắm dần dần. Nhưng khi anh tự nguyện chìm đắm không muốn thoát ra, cô lại muốn thoát ra một cách nhẹ nhàng đơn giản như vậy.
Tay anh từng chút hạ xuống, anh không còn cản đường cô nữa, mà lạnh giọng đáp: "Nếu em không hối hận, vậy thì anh cũng sẽ không hối hận."
Anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô lên xe taxi, nhìn chiếc xe dần rời khỏi tầm nhìn của mình, sau đó chậm rãi cụp mắt xuống, thất thần nhìn chằm chằm vào bàn tay lúc nãy nắm lấy tay cô của mình.
Lần đầu tiên anh nhận ra rằng sự từ bỏ của cô thực sự có thể khiến anh đau đớn như vậy. Sâu thẳm trong trái tim anh, có một giọng nói rằng.. Liệu anh có thể thực sự quen với những ngày không có cô không? Có thể không? Mà bản thân anh, không có cách nào để đưa ra câu trả lời.
* * *
Cô không muốn bất cứ ai nhìn thấy những giọt nước mắt của mình vào lúc này, vì vậy cô không đi thẳng vào nhà mà đi chậm rãi trên đường, từng chút một lau đi những giọt nước mắt trên mặt.
Nỗi đau chia tay quá rõ ràng. Yêu một người có thể rất ngọt ngào, nhưng cũng có thể rất đau đớn. Khi cô trở về nhà với đôi mắt đỏ hoe, cha mẹ cô đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của con gái mình.
"Viên, sao vậy, xảy ra chuyện gì vậy?" Mẹ Tô vội vàng quan tâm hỏi con gái.
"Chẳng lẽ là Mục Ngạn bắt nạt con sao? Nói ba biết, ba đi tìm cậu ta!"
"Anh ấy không bắt nạt con. Hôm nay ở bệnh viện Xán Xán có xảy ra một số chuyện, nên con về muộn." Tô Viên khàn giọng trả lời, lúc này đầu óc cô còn đang rối bời, chỉ muốn ở một mình. Vì vậy, cô không trực tiếp kể về chuyện chia tay giữa cô và Mục Ngạn, mà dự định sau này sẽ tìm cơ hội nói với ba mẹ mình.
Khi ba mẹ cô nghe thấy, thì nghĩ rằng con gái mình khóc có lẽ là liên quan đến việc Xán Xán ở bệnh viện, "Chuyện gì đã xảy ra với Xán Xán vậy con? Con bé có nghiêm trọng không?"
"Cậu ấy bị sảy thai, nhưng may mắn cậu ấy không sao. Khi con rời đi, cậu ấy đã tỉnh lại." Tô Viên nói.
Mẹ Tô thở phào nhẹ nhõm, "Người không sao là tốt rồi, nhưng mà sảy thai.. Ngày mai mẹ nấu một ít canh gà, con mang đi con bé. Cơ thể hiện tại của nó cần bồi bổ nhiều hơn."
Tô Viên gật đầu, sau đó nói với mẹ: "Con về phòng trước."
Và khi cô quay trở lại phòng, đập vào mắt cô là tấm ảnh lớn ở đầu giường, đó là.. ảnh của Mục Ngạn.
Lúc đầu, cô đặt bức ảnh phóng to này cạnh giường của mình để cô có thể nhìn thấy nó hàng ngày. Chỉ cần nhìn thấy ảnh của anh, cô sẽ cảm thấy ngọt ngào trong lòng, nhưng bây giờ nhìn thấy nó, trong lòng lại càng đau đớn.