Trong biệt thự Mục gia, Mục Thiên Tề đang nhìn vợ như đang ngủ say trong chiếc quan tài trong suốt, "Tiêu Tiêu, cả đời này em chỉ yêu Tư Thành Vũ, còn anh cả đời này cũng chỉ yêu một mình em. Nhưng em nói xem, con trai của chúng ta, nó sẽ yêu ai nhất trong cuộc đời mình? Quan Xán Xán hay là Tô Viên? Tiêu Tiêu, anh thực sự rất muốn biết câu trả lời."
* * *
Tô Viên sau khi tan làm, định đón xe buyết đến Mục thị để gặp anh.
Trên đường đi, cô còn gọi điện thoại di động cho Mục Ngạn, hưng phấn kể cho anh nghe hôm nay bài hát của cô đã được bên phía sản xuất phim truyền hình đồng ý dùng làm ca khúc chủ đề, sau khi hẹn với anh rằng tối nay cô sẽ mời anh ăn tối xong thì cúp máy đi đến Mục thị. Bỗng một người đàn ông mặc vest đen đột nhiên ngăn cô lại.
Đúng lúc này, đối phương đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, khiến cô có chút giật mình, không hiểu đối phương muốn làm gì.
"Có chuyện gì vậy?" cô hỏi.
"Ông chủ muốn gặp cô."
Đối phương nói đến ông chủ là đang ám chỉ đến Mục Thiên Tề.
"Vậy tôi sẽ gọi điện cho Ngạn trước."
Tuy nhiên, điều mà Tô Viên không ngờ tới là cô vừa lấy điện thoại ra, người đàn ông kia đã nhanh tay lấy điện thoại ra khỏi tay cô, "Sẽ không mất quá nhiều thời gian, không cần phải thông báo cho thiếu gia."
"Nhưng mà.."
"Cô Tô xin đừng làm khó tôi. Ông chủ không thích đợi người khác, xin đừng để ngài ấy đợi lâu."
Vì vậy, khi cô vào trong xe cô quay sang nói với người đàn ông đó: "Anh có thể trả lại điện thoại cho tôi trước được không?"
"Sau khi gặp được ông chủ, điện thoại sẽ trả lại cho cô Tô."
Nói cách khác, bây giờ không phải lúc.
Xe dừng trước Mục gia, Tô Viên đi theo người đàn ông đó đến cửa một căn phòng có treo một tấm vải đen ngoài cửa.
"Ông chủ, cô Tô tới rồi."
"Vào đi."
Người đàn ông nói với Tô Viên: "Cô Tô, nơi này tôi không được phép vào, xin cô vào một mình."
Từ khe hở của cánh cửa mở ra, có vẻ như căn phòng khá tối, cô hít một hơi thật sâu, sau đó đẩy cửa ra, chậm rãi bước vào.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ, dưới ánh đèn, Mục Thiên Tề đang ngồi trên ghế sofa, bên cạnh là chiếc quan tài trong suốt.
"Bác trai, xin chào." Tô Viên lễ phép nói.
"Căn phòng này rất hiếm khi có người ngoài bước vào."
Tô Viên chớp chớp mắt, hiện tại cô có thể vào, chẳng lẽ đối phương không có ý định coi cô là người ngoài sao? Hay nó có ý nghĩa gì khác?
"Tôi luôn tò mò, không biết Ngạn thích cô ở điểm nào, nếu như năm xưa, nó để ý đến Quan Xán Xán chỉ bởi vì mối quan hệ với Tư Kiến Ngự, hoặc do diện mạo, tài năng của cô ta, còn cô, tôi không tìm thấy một điểm nào trên người cô."
Tô Viên sững người, trong giây lát, cô không biết phải trả lời ông ấy như thế nào.
Mục Thiên Tề nhướng mày nhìn Tô Viên, "Hay là chính cô nói cho tôi biết, cô có ưu điểm gì mà khiến con trai tôi thích?"
"Có thể cháu không có ưu điểm gì đặc biệt, nhưng cháu nghĩ ai cũng có quyền yêu và được yêu. Ngạn bằng lòng yêu cháu, và cháu cũng yêu anh ấy. Hai người chỉ cần ở bên nhau, vui vẻ và hạnh phúc là đã đủ rồi."
"Nếu như nó có cơ hội được chọn lựa, vậy thì cô nói xem, nó sẽ yêu cô sao? Tôi nghĩ rằng, cô rõ hơn bất cứ ai, người mà nó yêu là Quan Xán Xán, nhưng mà người mà cô ta yêu là Tư Kiến Ngự, hơn nữa cô ta đã gả cho Tư Kiến Ngự, vì vậy nó mới rút lui và chọn cô."
Tô Viên nghẹn ngào, đúng vậy, cô biết điều đó, cô biết rõ điều đó hơn bất kỳ ai khác.
"Có thể trước đây, anh ấy yêu Xán Xán, nhưng bây giờ, anh ấy sẵn sàng buông bỏ tình cảm của anh ấy dành cho Xán Xán và yêu cháu."
"Thật sao?" Mục Thiên Kỳ đột nhiên cười lạnh một tiếng. Ông ấy cũng không để ý tới cô nữa, mà đứng dậy, nhìn về phía chiếc quan tài pha lê bên cạnh, vẻ mặt trìu mến nói: "Tiêu Tiêu, không có em, thế giới này đối với anh dường như không còn ý nghĩa gì nữa. Nỗi nhớ em mỗi ngày thực sự như tra tấn đối với anh, cho dù anh có thể nhìn em mọi lúc như thế này, nhưng em không còn có thể mở mắt ra, nói chuyện với anh, cười với anh, cho dù anh chỉ là một người thay thế, cũng không thể được nữa rồi."
Mặc dù sâu thẳm trong lòng cô có chút sợ hãi Mục Thiên Tề, nhưng lúc này, cô lại cảm thấy đồng cảm và rung động vì tình yêu của ông ấy dành cho Lục Tiêu Tiêu.
"Tiêu Tiêu, anh muốn làm một việc cuối cùng, có được không?"
Một việc cuối cùng? Trong lòng Tô Viên có linh cảm chẳng lành. Cô cảm thấy rằng những gì ông ấy nói dường như có nghĩa là ông ấy cũng muốn đi theo Lục Tiêu Tiêu?
"Được rồi, cô đi ra ngoài trước." Ông ấy đột nhiên lên tiếng.
Và khi cô ra khỏi phòng, cô thấy người đàn ông đó vẫn đứng ở cửa. Ngay khi Tô Viên đang định yêu cầu đối phương trả lại điện thoại thì có một chiếc khăn bịt vào mũi cô, cô theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng sức lực của đối phương khiến cô không cách nào thoát ra được.
Trước mắt Tô Viên tối sầm, cô đã hoàn toàn hôn mê.
* * *
Khi Mục Ngạn gọi điện cho Tô Viên nhiều lần nhưng không được, anh chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Ở một bên khác, Mục Thiên Tề vẫn ở trong phòng, lặng lẽ nhìn Lục Tiêu Tiêu như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Không biết qua bao lâu, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân vội vã, sau đó là tiếng thân thể va vào nhau, giống như đang đánh nhau.
"Tránh ra!" Mục Ngạn gắt lên.
"Thiếu gia, không có lệnh của ông chủ thì không được vào."
"Ngô an, để cho thiếu gia vào." Giọng Mục Thiên Tề vang lên.
"Vâng."
Mục Ngạn đi vào phòng, nhìn thẳng vào Mục Thiên Tề, "Cha, cha đưa Tô Viên đi đâu?" Anh hỏi thẳng vào vấn đề.
"Ngạn, con chỉ quan tâm đến cô ta mà không quan tâm tới mẹ con sao?" Mục Thiên Tềkhẽ nhíu mày.
"Vậy cha, cha có thực sự quan tâm đến mẹ không? Cha luôn làm theo yêu cầu của mẹ và không bao giờ để bà ấy hiểu điều gì là đúng và điều gì là sai. Cha chỉ làm theo một cách mù quáng. Điều đó khiến mẹ ngày càng tồi tệ hơn."
Mục Thiên Tề sắc mặt tối sầm lại, "Con thì biết cái gì!" Ông không thể chấp nhận lời tố cáo của con trai đối với mình.
"Ít nhất thì con cũng biết cảm giác yêu một người và được yêu là như thế nào." Anh không chút nao núng trả lời: "Cha, cho dù cha không thích Tô Viên, xin cha cũng đừng làm tổn thương em ấy."
Mục Thiên Tề cười lạnh một tiếng, "Nếu như ta nhất định muốn làm hại cô ta thì sao?"
Mục Ngạn sắc mặt tái nhợt, trong con ngươi đen nhánh tràn ra lửa giận, "Cha, người nói thật sao?"
Mục Thiên Tề đột nhiên lại cười điên cuồng, "Yên tâm đi, có muốn làm hại cô ta hay không, ta sẽ cho con quyền quyết định, Ngạn, để ta xem người con yêu nhất là ai."
Lông mày Mục Ngạn nhíu chặt, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng. Những lời của ông ấy khiến anh có linh cảm xấu.