Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần


Nàng hít sâu một hơi, kiềm chế nói: “Ta đoán đúng hết rồi đúng không? Chỉ cần chàng chịu giải thích một câu, chỉ một câu thôi cũng được, chàng nói tất cả đều không phải do chàng làm, ta không tin sự thật, ta chỉ tin chàng”.

Thẩm Nguyệt hơi ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Tô Vũ với ánh mắt phức tạp: “Tô Vũ, chàng nói đi!”

Tô Vũ nắm lấy cánh cửa, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng, than nhẹ: “Nàng phát hiện khi nào? Là khi thấy lũ chuột chết sao?”

Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười lạng: “Chàng không nhìn thấy hôm ấy chuột chết nhiều vô số kể, thối rữa trong nước, bách tính trong thành uống những thứ nước ấy, nghĩ mà thấy tởm”.

Nàng chậm rãi trượt xuống đất, hơi ngẩng đầu, dựa vào chân bàn, nói với bóng lưng Tô Vũ:

“Lúc vớt chuột chết lên, Hạ Du nói ta sợ chuột, bảo ta tránh ra là ta đã thấy kỳ quái rồi, sao ta lại không biết ta sợ chuột kia chứ”.

“Hạ Du nói hắn ta thấy chàng bắt chuột ở thành Vân, chàng bảo là ta sợ chuột, nhưng ta chưa từng bị chuột chạy đến quấy hay là sợ đến mức muốn chàng bắt chuột giúp ta”.

Tô Vũ thấp giọng thì thầm: “Thì ra là thế, ta trăm tính ngàn tính nhưng không tính được Hạ Du, lúc đó đã biết hắn ta sẽ là một rắc rối rồi”.

Hắn cũng biết Thẩm Nguyệt thông minh, chỉ cần Hạ Du nói sai một câu thì nàng cũng sẽ nghi ngờ.

“Chàng có nghĩ đến việc giết hắn ta không?”

Tô Vũ đáp: “Không, nếu không nàng sẽ càng hận ta hơn”.

“Chàng có thể nhìn vào mắt ta và nói, những con chuột chết ở thành Vân và thành Kinh rốt cuộc có liên quan đến chàng hay không?”

Tô Vũ quay lại nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng sáng rực nhìn mình.

Hắn nói: “Nàng nghĩ sao?”

Thẩm Nguyệt cảm thấy rất mệt: “Chàng có biết ta muốn nghe chàng nói ‘Không’ cỡ nào không?”

“Nhưng như vậy cũng không lừa được chính nàng”.

Thẩm Nguyệt nâng trán lên: “Đúng, ta quá nhạy cảm khi có chuyện gì liên quan đến chàng”.

“Ta khó mà không liên hệ hai chuyện này với nhau, vừa vào thành Kinh, chàng đã chọn một cái viện có giếng”.

“Vì ngay từ đầu chàng đã biết nước sông Tương không dùng được, chàng rõ ràng đã biết nhưng lại cứ coi như không có gì xảy ra, đi tìm thuốc với ta, để ta tự phát hiện chuyện nguồn nước có vấn đề”.

“Đội nghi trượng đều chết vì bệnh, thật sự là trùng hợp ư?”

“Thậm chí ngay từ khi bắt đầu, biết thành Kinh sẽ nhiễm ôn dịch nhưng chàng cũng biết thừa là ta sẽ đi”.

“Chàng đã tính toán mọi chuyện quá tốt, tất cả đều bị chàng tính toán, kể cả ta”.

Nàng đỏ mắt cười nhạo, ánh mắt tràn ngập nước mắt: “Tô Vũ, chàng thực sự đã xoay ta vòng vòng”.

Thẩm Nguyệt cắn răng, nhìn chằm chằm Tô Vũ: “Cũng không biết chàng cứ trơ mắt nhìn người dân vô tội chết đi mỗi ngày thì sẽ có cảm giác gì?”

“Chàng rõ ràng có thể cứu họ, nhưng lại cứ yên lặng để bọn họ chết đi. Tô Vũ, chẳng lẽ chàng không thấy áy náy sao? Bọn họ đều vì chàng mà chết đấy”.

Thật lâu sau, Tô Vũ nói: “Ôn dịch thành Kinh chỉ bộc phát có mấy ngày, số lượng chết và bị thương đều trong tầm khống chế, nếu ta nói ta không quan tâm đến sinh tử của bọn họ thì nàng chắc chắn sẽ rất thất vọng về ta, cho là ta lòng lang dạ sói, nhưng ta vốn là một người như thế”.

“Vì sao chàng cứ phải làm như vậy chứ!”

“Bởi vì ta cần nàng đi cứu bọn họ”, Tô Vũ đáp: “Ta cần nàng đứng vững vị trí cao cao tại thượng trong lòng họ. Ta mong nàng có thể trở thành hy vọng của bọn họ, mong sự nhân nghĩa của nàng sẽ có được lòng tin yêu của bách tính Nam Cảnh”.

Hắn đi từng bước đến chỗ Thẩm Nguyệt, ánh mắt đen như mực, nói: “Thật ra chỉ cần nàng có thành tựu, hy sinh bao nhiêu tính mạng ta cũng chẳng quan tâm”.

Thẩm Nguyệt ngấn lệ nói: “Ta biết mục tiêu của chàng là gì, ta cũng hy vọng có thể sánh vai đi cùng chàng, dù phải nỗ lực bao nhiêu ta cũng chịu! Ta biết chàng muốn ta thu thập lòng dân, chàng muốn gì ta cũng cam tâm đi làm”.

“Nhưng ta muốn dựa vào chính sức mình để đạt được thành quả, chứ không phải cách chàng đang làm! Chàng dùng mạng người để đổi lấy dân tâm, ta không muốn!”

Tô Vũ đứng trước mặt Thẩm Nguyệt, khom người đưa tay muốn kéo nàng lên.

Thẩm Nguyệt tránh né.

Tô Vũ khép mắt, nhìn bàn tay trống rỗng, ánh mắt bi thương nói: “Ta chưa từng nghĩ mình là người tốt, A Nguyệt, ta xin lỗi, ta đã làm nàng thất vọng rồi”.

Thẩm Nguyệt cố gắng đè nén tiếng nấc nghẹn, nói nhỏ: “Tô Vũ, chàng làm như vậy, toàn là sát nghiệp, còn đáng sợ hơn bị ôn dịch”.

“Ta biết, ta sớm muộn cũng gặp báo ứng”, Tô Vũ cô đơn cười: “Ta cũng chẳng biết có bao nhiêu tính mạng đã rơi trong tay ta, A Nguyệt, ta giết nhiều người không có nghĩa là ta thích giết người”.
Nhấn Mở Bình Luận