Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần


Hạ Du hỏi: “Không bị thương thì cô che cổ lại làm gì? Cho ta xem nào, có bị thương thật không, ai làm cô bị thương?”

Thẩm Nguyệt càng không cho Hạ Du xem, Hạ Du lại chắc nịch cho là Thẩm Nguyệt bị thương.

Thẩm Nguyệt chửi thầm trong lòng, nếu để Hạ Du thấy khác nào cho Hạ Du biết nàng và Tô Vũ đã thân mật với nhau, huống hồ nàng còn chưa biết nàng và Tô Vũ đã làm gì!

Thẩm Nguyệt giữ lấy khăn quàng cổ, thấy Hạ Du cứ một mực cuốn lấy, tức tối nói: “Hạ Du, ngươi rảnh lắm à, chăm sóc tốt cho bách tính trong thành chưa? Sắc thuốc xong chưa?!”

Hạ Du trừng mắt nói: “Ta đang quan tâm cô đó! Nếu cô bị thương và không cho chúng ta biết thì làm sao khỏi được!”

“Ta cảm ơn ngươi nhiều! Ngươi không quấy rầy ta là ta mừng rồi!”

Hạ Du thừa dịp nàng nói chuyện, lập tức vung tay tới, Thẩm Nguyệt né tránh, tức giận nói: “Mẹ nó nữa, Hạ Du, ngươi rảnh vừa thôi! Ta cảnh cáo ngươi, còn dám động thủ thì ta sẽ phản kích đấy!”

Thẩm Nguyệt động tác nhanh, Hạ Du cố gắng mãi cũng không được.

Tô Vũ vào trong, thấy thế thì nói: “Thủ thành đại nhân tìm ngươi có chuyện gấp đấy”.

Tô Vũ nói rất nghiêm túc, không giống như đang đùa.

Hạ Du chỉ có thể dừng lại, khuyên can Thẩm Nguyệt: “Có bệnh thì phải chữa, lát nữa ta lại đến”.

Thẩm Nguyệt dở khóc dở cười nói: “Ngươi cút đi cho ta!”

“Hứ, có lòng tốt mà không được báo đáp”.

Hạ Du vừa đi, không khí trong viện bỗng trở nên vi diệu.

Tần Như Lương nhìn chằm chằm phần cổ của Thẩm Nguyệt, nhưng ánh mắt hắn ta sao mà nhìn thấu được khăn quàng cổ của Thẩm Nguyệt.

Tần Như Lương hỏi: “Cô bị thương thật à?”

Thẩm Nguyệt biết Tô Vũ ở trong viện, có chút quẫn bách nói: “Không”.

Tần Như Lương bèn nặng nề nhìn Tô Vũ, ánh mắt không cần nói cũng hiểu.

Tô Vũ điềm nhiên như không: “Nàng khổ cực rồi, về nghỉ ngơi chút đi”.

Không cần hắn nói, Thẩm Nguyệt cũng muốn về phòng.

Nhưng nàng và Tô Vũ nói chuyện rất ít, Tần Như Lương vừa đến đã phát hiện.

Sau khi Thẩm Nguyệt quay về, Tần Như Lương nặng nề nói với Tô Vũ: “Ngươi làm gì nàng ấy rồi?”

Mắt Tô Vũ đen như mực, không vui không buồn, bình thản mà thâm thủy: “Nếu ta làm gì thật thì Tần tướng quân bây giờ ngăn nổi sao?”

Tần Như Lương đâm chọc: “Nếu ngươi không làm gì thì sao nàng ấy lại lạnh lùng như thế”.

“Chuyện này là giữa ta và nàng, liên quan gì đến Tần tướng quân đâu”.

Thẩm Nguyệt quay về phòng, cởi khăn quàng cổ ra, soi gương thì thấy dấu hôn trên cổ vẫn hết sức rõ ràng.

Xem ra mấy ngày nữa cũng không tiêu tan được, sớm muộn gì Hạ Du cũng phát hiện.

Thẩm Nguyệt không khỏi tự giận mình, lúc ở trong thôn không uống rượu thì vẫn phải ở chung với Tô Vũ.

Rõ ràng là chưa giải quyết mâu thuẫn xong, tại sao lại để hắn hôn cơ chứ, còn để lại vết tích!

Có lẽ trong mắt Tô Vũ thì đó không phải mâu thuẫn, chuyện hắn muốn đạt được thì hắn nhất định sẽ làm.

Cho dù Thẩm Nguyệt sẽ ghét hắn.

Cho nên tính mục đích của Tô Vũ rất mạnh, hắn không mâu thuẫn gì cả, chẳng qua là nàng tự mâu thuẫn nên khó chấp nhận mà thôi.

Nhưng Thẩm Nguyệt không ghét hắn được, cho dù Tô Vũ là người không tốt nhất trên đời.

Nhưng hắn vẫn luôn là người đối xử với nàng tốt nhất trên đời.

Cửa phòng lúc này vang lên tiếng gõ.

Thẩm Nguyệt che cổ lại, đi ra mở cửa.

Không ngờ là Tô Vũ.

Thẩm Nguyệt cúi đầu không nhìn hắn, nói: “Có chuyện gì không?”

Tô Vũ nói: “Tần tướng quân ở ngay sát vách, nàng có muốn cho ta vào trong nói chuyện không?”

Thẩm Nguyệt hơi khựng lại, sau đó mở cửa: “Vào đi’.

Sau khi vào trong, Tô Vũ còn nhìn Tần Như Lương đang đứng ngoài cửa ở bên kia một cái như khiêu khích rồi mới khép cửa lại.

Tô Vũ đứng trước mặt Thẩm Nguyệt một lát, muốn vén khăn của nàng ra, nhưng Thẩm Nguyệt đã tránh né.

Tô Vũ nói: “Ta xin lỗi, hôm ấy ta không biết nặng nhẹ nên làm quá, giờ lại làm khó nàng”.

Thẩm Nguyệt đỏ tai: “Đã qua rồi, giờ còn nói làm gì, đâu có tác dụng?”

“Ta mang thuốc đến, chắc là sẽ có tác dụng”, Tô Vũ lấy thuốc ra đưa cho nàng: “Hôm nay thoa hai lần, đêm thoa một lần nữa, sáng mai sẽ tiêu tan”.

Thẩm Nguyệt nhìn thuốc trên tay hắn, không khách sáo mà nhận lấy.

Nàng còn đang rầu rĩ vì vết bầm không tan, Tô Vũ lại hiểu rõ nàng, đưa đến thứ nàng cần nhất.

Tô Vũ hơi chần chừ, nói: “Có cần ta thoa giúp không?”

Thẩm Nguyệt từ chối: “Không cần, lát nữa ta soi gương tự thoa”.

“Cũng được”, hắn nhấc chân định đi, nhưng ngừng lại ở cửa phòng: “Nàng có biết nên dùng cách nào thì dược hiệu sẽ phát huy nhanh nhất không?”

Thẩm Nguyệt nhìn hắn, mím môi không nói.

Tô Vũ nói: “Nếu chỉ thoa bình thường thì sẽ lâu hơn, tầm hai-ba ngày, khi nãy ta nói một ngày có thể tiêu tan là phải dùng cách đặc biệt để dược hiệu thẩm thấu hoàn toàn”.

Thẩm Nguyệt đương nhiên là không biết phương pháp chó má gì.

Nàng nhìn hắn, cười lạnh: “Tô Vũ, chàng xoay ta vòng vòng như vậy, nhìn ta lúng túng, quẫn bách, chàng rất vui đúng không?”
Nhấn Mở Bình Luận