Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Tần Như Lương hỏi: “Trong thời điểm này, người trong cung chỉ cần sáng mắt tinh tường sẽ không dám dính vào chuyện này, có ai chịu đứng ra bất chấp mạo hiểm cứu người thay cô chứ?”

Lòng dạ Thẩm Nguyệt rơi thẳng xuống đáy vực: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Tần Như Lương mím môi đáp: “Chi bằng cô cứ đợi Tô Vũ đi, tìm cơ hội hỏi hắn”.

Đúng lúc này, Ngọc Nghiên tiến vào bẩm báo: “Công chúa, nhị phu nhân qua đây, nàng ta nói là tới xin lỗi công chúa”.

Thẩm Nguyệt cảm thấy ủ rũ, bây giờ nghe nói Liễu Mi Vũ chạy tới nên càng bực bội.

Nàng không vui không giận nói: “Mi Vũ thích chạy tới viện tử của ta nhỉ”.

Tần Như Lương đứng dậy định ra ngoài: “Nếu cô không muốn gặp nàng ấy thì không gặp, ta đuổi nàng ấy đi là được”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Không cần, lần này nàng ta không đạt được mục đích thì lần sau nàng ta còn đến nữa. Ắt hẳn là vì chuyện của Liễu Thiên Hạc, không thấy hi vọng gì ở chỗ ngươi nên đành tới chỗ ta để thử vận may”.

Nói xong Thẩm Nguyệt liếc nhìn Tần Như Lương rồi hỏi: “Nếu mối quan hệ của ngươi và nàng ta không trở nên lạnh nhạt, nếu nàng ta cầu xin, ngươi có hạ thủ lưu tình với Liễu Thiên Hạc không?”

Tần Như Lương thản nhiên đáp: “Tội trạng của Liễu Thiên Hạc, không phải cứ dùng tình cảm là có thể hóa giải được”.

“Nếu đã như thế, chi bằng ngươi ở lại nghe xem nàng ta nói những gì”, Thẩm Nguyệt cười cười, ngỏ ý cho Tần Như Lương trốn vào sau tấm bình phong: “Chưa biết chừng sẽ có niềm vui bất ngờ đấy”.

Tần Như Lương như trúng tà thuật của Thẩm Nguyệt, hắn ta thực sự trốn ra sau tấm bình phong.

Thẩm Nguyệt nhếch môi như có như không, nói với Ngọc Nghiên: “Mở cửa, mời Mi Vũ tiến vào”.



Ngọc Nghiên gật đầu, mở cửa phòng ra, gió lạnh thổi thốc vào trong.

Liễu Mi Vũ run rẩy trong gió lạnh mà bước vào phòng, trông thấy Thẩm Nguyệt, bèn thu bớt phần lớn cảm xúc.

“Lần trước chịu thiệt chưa đủ à?”, Thẩm Nguyệt hỏi.

Móng tay của Liễu Mi Vũ cắm ngập vào khăn tay: “Ta không đến đây để đối đầu với công chúa, ta đến đây để xin lỗi công chúa”.

“Xin lỗi? Ngươi có lỗi gì mà xin”.

Liễu Mi Vũ đáp: “Trước kia ta làm nhiều việc sai lầm, gây ra tổn thương cho công chúa, là ta không đúng. Ta muốn xin công chúa tha thứ, sau này ta nhất định sẽ cố gắng sửa đổi, không làm khó công chúa nữa”.

Thẩm Nguyệt cảm thấy buồn cười: “Mi Vũ, những lời này thốt ra từ miệng ngươi, nhất định khiến ngươi rất khó xử nhỉ. Nói là xin lỗi, ngoại trừ những lời khô khốc đó ra, không thấy được chút thành ý nào của ngươi”.

“Vậy công chúa hi vọng ta làm thế nào?”, Liễu Mi Vũ hỏi.

Thẩm Nguyệt thong dong đáp: “Chẳng phải ngươi khóc rất giỏi đó sao, trước đó ở trước mặt tướng quân khóc đến đứt ruột đứt gan, chân tình thực ý, chi bằng bây giờ ngươi cũng khóc đi, trông cũng có vẻ thành ý hơn”.

“Công chúa định sỉ nhục ta ư?”, mặt mũi Liễu Mi Vũ lập tức trắng bệch, đôi mắt dần dần không khống chế được cảm giác căm hận từ đầu đến cuối không thể nào mài mòn nổi.

“Tại sao lại là ta sỉ nhục ngươi chứ?”, Thẩm Nguyệt đáp: “Ta gọi ngươi đến à?”

Hương Lăng ở phía sau thì thầm khuyên bảo: “Phu nhân, đừng quên tại sao chúng ta đến đây...”



Liễu Mi Vũ cố nín nhịn: “Là ta chủ động tới đây xin lỗi, lần này là thật lòng muốn hòa giải cùng ngươi, ta đã cúi đầu với ngươi rồi, ngươi còn muốn ta phải thế nào?”

Thẩm Nguyệt phì cười một tiếng: “Ngươi chủ động cúi đầu với ta thì ta bắt buộc phải chấp nhận à? Ta tới xin lỗi ta, ta bắt buộc phải phối hợp với ngươi? Mi Vũ, đến hiện giờ ngươi vẫn coi trọng bản thân mình quá đấy”.

Nàng tiện tay rót thêm cho mình một chén trà rồi nói: “Ngươi tới xin lỗi ta cũng không kiếm được lợi lộc gì, ngươi không tới xin lỗi, ta cũng không tổn thất gì. Đấu hay không đấu tùy ngươi thôi, có điều ta và ngươi chẳng có gì để hòa giải cả”.

“Thẩm Nguyệt...”, Liễu Mi Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi hận ta đến thế cơ à, chỉ mong ta không còn đường lui!”

Thẩm Nguyệt điềm đạm đáp: “Cũng không thể nói là căm hận được, ta chỉ đơn giản là muốn thấy ngươi lật thuyền trong mương”.

“Ngươi!”

“Nếu nói là hận, ngươi mới là người hận ta nhất, bây giờ còn phải chủ động tới bày tỏ thiện chí với ta, đúng là làm khó ngươi rồi”.

Thẩm Nguyệt cười cười: “Nếu không phải không còn đường lui, hà tất phải tới chỗ ta. So với việc vong vo hòa giải gì đó, chi bằng mở cửa sổ ra đàm đạo cùng đạo cùng trăng. Ngươi đến vì Liễu Thiên Hạc à?”

Một câu nói của Thẩm Nguyệt đã vạch trần mục đích của Liễu Mi Vũ.

Thẩm Nguyệt thản nhiên như không có việc gì: “Liễu Thiên Hạc mắc phải trọng tội, lại còn đào tẩu, sắp bị ngũ mã phanh thây rồi. Ngươi đi cầu xin tướng quân không được nên tới chỗ ta, tưởng rằng nếu ta chịu nói với tướng quân vài câu về chuyện này, chưa biết chừng tướng quân sẽ khoan dung hơn đôi phần. Ngươi nói xem, tại sao ta phải giúp ngươi? Ngươi và Liễu Thiên Hạc đều muốn lấy mạng ta”.

Liễu Mi Vũ đáp: “Nếu lần này ngươi cầu tình với tướng quân, xin tha cho ca ca ta, sau này chúng ta sẽ không coi như ngươi thù địch nữa”.

Thẩm Nguyệt bật cười nhướng mày: “Như thế rõ ràng là ta không được lợi rồi. Liễu Thiên Hạc chết đi, vốn dĩ đã bớt được một kẻ địch, còn về ngươi, bóp chết ngươi chỉ là chuyện trong phút chốc, ở đâu ra cách nói thù địch này thế?”

Không rõ là căm hận hay uất ức, đôi mắt của Liễu Mi Vũ trở nên đỏ ngầu: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Chỉ cần... không ép ta rời xa tướng quân, muốn ta làm thế nào cũng được”.
Nhấn Mở Bình Luận