Có thể gặp nhau nhất thời, nhưng cũng phải chia ly thôi.
Tô Vũ giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng mân mê đôi môi vẫn còn ửng hồng của Thẩm Nguyệt: “Nàng cứ đi trước đi, đợi nàng đi rồi ta sẽ đi sau”.
Thẩm Nguyệt nói: “Lần này, chàng không cần ở phía sau nhìn ta quay về nữa. Có lẽ khi nào ta bước ra đường lớn không lâu sẽ có lại có người nhắm vào ta”.
Tô Vũ trầm ngâm trong chốc lát: “Nàng đi đường cẩn thận”.
“Vậy thì, Tô Vũ, ta đi đây”, Thẩm Nguyệt nhếch môi, miễn cưỡng nở nụ cười với hắn.
Nhưng hắn đáp: “Nếu nàng không muốn cười thì không cần miễn cưỡng cho ta thấy”.
Nụ cười của Thẩm Nguyệt nhạt đi, đột nhiên nhấc chân lên, nghiêng đầu hôn một cái lên môi hắn. Thấy hắn sững người, Thẩm Nguyệt mới bắt đầu có nét cười, nàng khẽ nói: “Hôm nay có thể hẹn hò cùng chàng khiến ta có cảm giác rất mạo hiểm và kích thích”.
Tô Vũ đáp: “Vụng trộm vốn là vừa mạo hiểm vừa kích thích”.
Thẩm Nguyệt trêu hắn: “Chàng nói cũng hùng hồn đấy nhỉ”.
“Ta vụng trộm nhờ bản lĩnh của ta, tại sao không thể hùng hồn”.
“…”
Từ lúc bắt đầu đến nay, họ không thể yêu nhau một cách quang minh chính đại, chỉ có thể lén la lén lút như vậy.
Khi Thẩm Nguyệt bước ra khỏi tiểu viện, cảm giác như quay về thế giới hiện thực, bước chân giẫm trên nền đất rất nặng nề, cơn gió thổi vào mặt cũng lạnh lẽo, dường như thời gian ngắn ngủi ở bên cạnh Tô Vũ chỉ là giấc mộng ảo.
Nàng rất muốn quay người trở lại, nàng biết Tô Vũ ở ngay sau cánh cửa.
Nhưng bất kể nàng quay người bao nhiêu lần, lưu luyến bao nhiêu lần, sau cùng vẫn phải rời đi.
Ra khỏi con ngõ, quay trở lại đường lớn, quang cảnh trên đường sáng sủa và náo nhiệt hơn trong ngõ nhiều. Nàng hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng cảm thấy hoảng hốt.
Rau củ hỏng và trứng gà thối vương vãi khắp nơi vào buổi sáng đã được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ.
Quầy mặt nạ bên đường vẫn còn đó, ông chủ hò hét chào hàng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!