Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

 Bên này, Tần Như Lương tiến vào Đại Lý Tự, người thẩm vấn hắn ta là Hạ Phóng - đang giữ chức thiếu khanh của Đại Lý Tự.  

<

 

Hạ Phóng sửa sang từng bức mật báo về chiến sự truyền tới từ biên cảnh, sau lại lần lượt giằng co với Tần Như Lương, không chỉ bao gồm việc cuộc chiến thất bại, mà còn cả cái chết của Triệu Thiên Khải và đám phó tướng của ông ta.  

Advertisement

 

Nhưng bất luận Hạ Phóng đe dọa hay dụ dỗ như thế nào, Tần Như Lương đều dùng giọng chắc nịch nói rằng Triệu Thiên Khải đến trễ làm lỡ thời cơ chiến đấu, khiến cho hắn ta và các chiến sĩ bị quân địch bao vây. Về sau Triệu Thiên Khải không cam lòng thua trận, lại mang binh đánh lén Dạ Lương, từ đó mới khiến cho toàn quân bên mình bị diệt.  

 

Nhưng Triệu Thiên Khải đã chết, lời Tần Như Lương vô đối chứng.  

 

Hạ Phóng sai người cởi áo quan của Tần Như Lương, giải hắn ta đến phòng tra hỏi của Đại Lý Tự.  

 

Trong phòng tra tấn âm u tối tăm, Hạ Phóng nói: “Chắc hẳn đại tướng quân biết dụng ý của hoàng thượng khi giao đại tướng quân cho Đại Lý Tự”.  

 

Tần Như Lương đáp: “Không phải vì muốn hiểu rõ cặn kẽ tình hình chiến sự biên cảnh thôi sao, ta đã nói rõ ràng chi tiết toàn bộ rồi mà”.  

 

Hạ Phóng cười ha hả, nói: “Chỉ như vậy thôi sao? Tần tướng quân cũng không phải kẻ ngu, há có thể nghĩ mãi mà không ra? Tướng quân nếm mùi thất bại, lại bị phế bỏ hai tay, sao hoàng thượng vẫn để một tên tàn phế tiếp tục làm đại tướng quân của Đại Sở, đây chẳng phải là để người trong thiên hạ chê cười hay sao?”  

 

“Ta cũng đâu có chiếm mãi không buông vị trí này. Chức vị đại tướng quân nên giao cho người có năng lực hơn đảm nhiệm”.  

 

“Nhưng như vậy lại càng nổi bật lòng chính trực nhân nghĩa của đại tướng quân, cũng lộ rõ sự bất nhân bất nghĩa của hoàng thượng”. Hạ Phóng từ tốn nói: “Hoàng thượng không thể sai, cũng không thể có lỗi với ngươi, thế thì đương nhiên người sai chỉ còn đại tướng quân”.  

 

Nói xong, Hạ Phóng đặt một tờ khai trước mặt Tần Như Lương, bên trên giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng.  

 

Tần Như Lương thoáng nhìn, sắc mặt chợt thay đổi, nhấp môi nói: “Những chuyện không có này, bảo ta phải nhận như thế nào?”  

 

“Đại tướng quân, chiến sự đã qua, ngươi nhận cũng không sao mà, chẳng qua chỉ là phạm chút sai lầm trong chiến tranh, chết nhiều người một chút mà thôi. Hoàng thượng cũng sẽ nể tình cảm trước đây, không làm khó dễ ngươi”.  

 

Tần Như Lương tức giận nhìn Hạ Phóng nói: “Nếu như ta nhận, vậy không chỉ là phạm sai lầm trong chiến tranh, mà còn là tội nhân thiên cổ của Đại Sở! Hạ đại nhân, ngươi muốn thẩm tra thế nào cũng được, nhưng ngươi muốn đổ tội danh không có thật lên đầu ta, nghĩ cũng đừng nghĩ!”  

 

“Xem ra ngươi đúng là thích rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt”. Hạ Phóng cũng thay đổi sắc mặt, liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh, sai người chụp xích sắt vào hai tay Tần Như Lương, nói: “Ngươi coi thanh danh của mình còn quan trọng hơn hoàng thượng sao? Dựa vào chiến báo do Triệu Thiên Khải truyền về khi còn sống, là ngươi làm uổng mạng của các tướng sĩ, lấy trứng chọi đá, cuối cùng rơi vào kết cục thất bại thảm hại”.  

 

Tần Như Lương giãy giụa trong đống xiềng xích rồi lại bị Hạ Phóng cầm gậy ở bên cạnh đập vào hai đầu gối khiến cho hắn ta cong chân quỳ rạp xuống đất.  

 

Nhấn Mở Bình Luận