Hạ tướng trầm giọng nói: "Chẳng có bóng người lén lén lút lút nào cả, hạ nhân trong viện đã nhìn nhầm rồi, ngươi mau trở về đi".
Rõ ràng Hạ Du không phải chỉ đi ngang qua để xem ông ta đã ngủ hay chưa mà là để theo dõi ông ta. Hạ tướng chỉ cần nghĩ đến đây là liền cảm thấy tức giận.
Hạ Du không khách khí nhấc chân đạp vào cửa phòng, nói: "Mở cửa cho ta vào xem!"
"Ngươi!"
"Ta chỉ muốn tốt cho ông thôi, tránh để đến lúc dính vào tai họa thì mình chết như thế nào cũng không biết. Ông phải biết thoát ra kịp thời và vạch rõ ranh giới với những cựu thần ngày trước, như vậy thì ta còn có thể bảo vệ ông một mạng".
Nếu như Hạ tướng vứt bỏ những cựu thần khác chỉ vì cái mạng già này của mình thì cho dù tương lai có sống sót cũng không thể tiếp tục đụng đến chuyện chính sự trong triều đình, đến lúc đó thì ông ta chỉ còn là một lão già vô dụng, sống không bằng chết!
Hạ tướng nói: "Tiểu tử thối, tự cao tự đại! Ngươi cho rằng ngươi hiện tại có thể vô pháp vô thiên vì được hoàng thượng sủng ái sao!"
Hạ Du nói: "Ông đã sắp chết mà còn có tâm tư giáo huấn ta hay sao? Rốt cuộc là kẻ nào đang ở trong thư phòng, bước ra đây cho ta!"
Hạ tướng định đi ra ngoài dạy cho Hạ Du một bài học như trước đây, nhưng Thẩm Nguyệt đã ngăn ông ta lại.
Thẩm Nguyệt nói: "Tướng gia, đừng nóng vội. Nếu như hắn ta muốn bọn ta ra ngoài thì bọn ta ra ngoài là được".
Hạ tướng lo lắng nói: "Chuyện này không thể được, nếu để cho hắn ta nhìn thấy mọi người rồi bẩm báo lên hoàng đế thì tai họa sẽ ập đến".
Thẩm Nguyệt nói: "Tướng gia đừng lo lắng, con trai của ông không ngốc đâu".
Nói xong nàng nhìn về phía Tần Như Lương, hai người mở cửa thư phòng thản nhiên bước ra ngoài.
Hạ Du đang đứng ở cửa, nhìn thấy Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương đi ra thì liền biến sắc, nói: "Là các ngươi".
Thẩm Nguyệt quay lại nhìn Hạ Du, mặt mày lạnh nhạt như đang nhìn một người xa lạ, không còn thân thiện với hắn ta như trước nữa.
Từ khi bữa rượu đó bắt đầu thì nàng và Hạ Du trước mặt đã không còn là bạn nữa.
Quan lộ của Hạ Du đang rất bằng phẳng, trong khi nàng như người đang đi trên cầu độc mộc, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Hạ Du thực sự đã thay đổi rất nhiều, đã sớm không còn nhìn ra chút sự non nớt nào trên gương mặt hắn.
Hạ Du nhíu mày thật chặt hỏi: "Các người đến đây làm gì?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!