Thẩm Nguyệt nhận ra được sự vui vẻ trong lời nói của hắn: “Chàng còn biết mình chính là người từng bước lôi kéo ta rơi vào hố sâu này sao. Chàng đã đào hố sẵn rồi đợi ta nhảy vào phải không?”
Nàng như thể nghe thấy Tô Vũ đang cười. Nàng không nhìn sang chỗ hắn, chỉ vươn tay sờ môi hắn, ngón tay còn có thể cảm nhận được độ cong ở môi.
Nàng cũng vì thế mà cảm thấy hài lòng cong khóe môi.
Sau đó nàng nghe Tô Vũ nói: “A Nguyệt, trời sắp sáng rồi”.
Dù nàng có mong muốn đêm nay kéo dài thế nào đi chăng nữa thì sớm muộn gì trời cũng sẽ sáng. Rõ ràng chỉ mới ở cùng với Tô Vũ một lúc thôi mà lại sắp phải chia xa rồi.
Nàng cảm nhận được bình mình trước khi trời sáng đặc biệt lạnh.
“Tô Vũ, chàng ôm ta một lát đi”.
Tô Vũ ôm chặt lấy nàng.
Tần Như Lương nhắc nhở: “Người đổi ca sắp đến rồi. Thẩm Nguyệt, cô mau ra ngoài, trùm mũ lên nữa!”
Tô Vũ giúp nàng vấn lại mái tóc đen và đội lại mũ, nhẹ nhàng nói: “Ra ngoài đi”.
Hắn chớp chớp hàng mi, giấu đi đôi mắt đen như sắc đêm ngoài kia rồi nói thêm: “Ngoài cửa có tiếng nói chuyện, người đến rồi”.
Bấy giờ Thẩm Nguyệt mới quay người ra khỏi phòng giam. Tần Như Lương động tác nhanh nhẹn, dùng lòng bàn tay đẩy khóa ngay khi nàng ra ngoài, khóa cửa phòng giam lại, sau đó treo chìa khóa lên tường.
Hai tên ngục tốt bước vào, tiến hành bàn giao xong, Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt có thể rời đi.
Thẩm Nguyệt đi qua hành lang, Tô Vũ vẫn đang ngồi quay lưng với cửa phòng giam giống hệt như lúc nàng đến, bóng lưng điềm đạm và yên tĩnh.
Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn hắn một lần, nhưng hắn không thể hồi đáp.
Hai người gặp thị vệ bước vào tuần tra ở bên ngoài hành lang bèn đứng lùi sang một bên, cúi đầu chờ, đợi khi thị vệ đi qua rồi mới tiếp tục tiến về phía trước, ra khỏi đại lao.
Sau khi ra khỏi địa lao, họ thuận lợi vượt qua trạm gác, Thẩm Nguyệt đứng ở điểm tận cùng của quảng trường, thoáng dừng chân, sau cùng vẫn phải ngoái đầu nhìn lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!