Tuy nhiên, chỉ mới nói được nửa chừng, Thẩm Nguyệt vô tình ngước mắt lên thì đã nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Thôi thị và một bóng dáng cao gầy đang ung dung đứng ở góc tường khuất sáng phía sau bà ta.
Trái tim Thẩm Nguyệt đập thình thịch, chỉ vừa nói được nửa câu thì nàng đã nghẹn ngào.
Ánh đèn vàng tràn ra khung cửa, nàng nhìn thấy những mảnh tuyết bay lơ lửng ngoài mái hiên còn nhuốm chút ánh sáng ấm áp.
Nàng nghĩ đó là ảo ảnh, bóng dáng của người kia in lên tường, mỗi một đường nét đều đã in sâu trong lòng nàng.
Thẩm Nguyệt chạy ra ngoài mái hiên, nàng đã nghĩ rằng khi nàng đến gần hơn thì bóng dáng kia sẽ biến mất, nhưng không, nàng vẫn nhìn thấy bóng dáng đó trước mặt mình dưới làn tuyết bay.
Hai hàng lông mày của hắn giãn ra, ánh mắt hiện lên ý cười ấm áp như mùa xuân.
Thẩm Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, hắn đang mặc một bộ cẩm bào giống như quan bào hắn mặc lúc còn dạy học ở viện thái học, bóng dáng hắn vẫn đẹp đẽ văn hoa, thanh nhuận như ngọc.
Thẩm Nguyệt ngây ngẩn, mê muội trong chốc lát.
Không ngờ người đến thật sự là Tô Vũ, người mà nàng không dám hi vọng xa vời được gặp vào lúc này không ngờ lại xuất hiện ngay trước mặt nàng.
Cũng giống như trận tuyết này, những bông tuyết đang nhẹ nhàng lửng lờ rơi xuống.
Trên đời này làm gì có ai đẹp đẽ như hắn, đẹp đẽ đến mức gần như không có thật.
Tô Vũ đứng dựa vào tường viện, phía trên đầu tường viện còn có những bông hoa điểm tô cho khung cảnh thêm đẹp đẽ. Hắn khẽ cười nói: "Nàng không nhận ra ta sao?"
Thẩm Nguyệt thở ra sương trắng, nàng vừa định thần lại thì không nhịn được mà cười nói, ánh mắt còn hiện lên ánh sáng ấm áp: "Tô Vũ, thật sự là chàng sao, sao chàng lại ở đây?"
"Ta đi ngang qua, vừa hay đến thăm nàng một chút".
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!