Hình bộ Lang trung đích thân đưa họ ra ngoài, đợi người đã cách khỏi đại lao rất xa, hắn mới quay lại và thấy dưới ánh lửa lờ mờ, bát bánh trôi mà thái giám đem tới trong phòng giam đã bị Hạ Phóng ăn sạch, đến một ngụm canh cũng không còn.
Lan trung liếc mắt nhìn chủ quản bên cạnh, chủ quản hiểu ý gật đầu.
Lang trung nhét hai tay dưới ống tay áo, cảm khái nói: “Bát bánh trôi này đưa tới thực đúng lúc, dù sao cũng là hoàng thượng đưa tới, không có quan hệ gì với chúng ta. Nếu không có bát bánh trôi này, nói không chừng còn phải cho Hạ Phóng một chén trà nóng để làm ấm người. Đến lúc đó xảy ra bất trắc gì, còn phải chấp nhận rủi ro nữa”.
Advertisement
Chủ quản đáp: “Đại nhân nói chí phải”.
"Tối nay trong cung chắc náo nhiệt lắm, trời đông rét buốt, chúng ta cũng đừng canh gác ở chỗ này mà chịu lạnh nữa, trở về đi thôi”.
Advertisement
Hạ Phóng chỉ khoác bộ quần áo mỏng manh, vừa bước ra khỏi Hình bộ, tuyết rơi lạnh lẽo bên ngoài liền khiến hắn rét run cầm cập. Nhưng dù lạnh đến đâu cũng nào sánh được với đêm dài đằng đẵng trong nhà lao.
Hắn thoải mái hít một hơi thật sâu, là không khí của sự tự do trong lành. Thoát khỏi nơi này chính là dấu chấm hết cho những ngày gian khổ kia, cũng là lúc hắn trở lại thời xưa.
Hoàng đế cuối cùng vẫn không vứt bỏ hắn, hắn biết rõ đó là vì đầu óc của mình vẫn có ích đối với hoàng đế.
Sau khi ra ngoài, cả đời này hắn cũng sẽ không bao giờ quay lại đại lao lạnh giá của Hình bộ này nữa! Hắn phải khiến những kẻ thâm hiểm khó lường hãm hại hắn vào ngục kia hối hận!
Run rẩy qua đi, Hạ Phóng đứng thẳng lưng, nâng cao tinh thần sải bước về phía trước.
Đi từ Hình bộ vào trong cung vẫn còn một đoạn đường dài. Sau khi tiến cung, dáng vẻ và thân phận lúc này của Hạ Phóng không thích hợp xuất hiện trong cung yến bên này, do đó thái giám liền cố ý dẫn hắn vòng qua ngự hoa viên, đi tới ngự thư phòng.
Lúc vừa rời khỏi đại lao của Hình bộ, Hạ Phóng cảm thấy rất lạnh, đi được nửa đường thì bắt đầu ấm nóng hơn, sau đó càng lúc càng nóng bức. Hắn tưởng rằng là do mình đang vận động, đồng thời cũng vì dư âm kích động trong lòng.
Thẳng cho đến ngự thư phòng, nhịp thở của Hạ Phóng đã mang theo phần dồn dập, trên người cũng bắt đầu toát mồ hôi, hắn còn bất giác giơ tay nới lỏng cổ áo.
Thái giám dẫn đường là nhận lệnh hoàng thượng làm việc nên thị vệ canh gác không thể ngăn cản, hắn đưa Hạ Phóng tới bên ngoài ngự thư phòng thì dừng lại rồi lui xuống.
Hạ Phóng đứng trước cửa ngự thự phòng, ánh lửa sáng rực bên trong hắt ra ngoài chiếu lên người khiến hắn có chút choáng váng.
Miệng lưỡi hắn khô khốc, tim đập như trống dồn, giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong lồng ngực vậy.
Hạ Phóng đẩy cửa liền tiến vào.
Đột nhiên một làn gió lạnh thơm ngát bất ngờ ập tới khiến tâm trí vốn không phòng bị của hắn nháy mắt trào dâng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!