Thẩm Châm cầm chiếc hộp lụa nhìn một chút, không lớn không nhỏ, lớn hơn bàn tay của Cố Tích Hoa một chút, lắc lắc không nghe thấy tiếng động, cảm giác cũng rất nhẹ. Thẩm Châm không biết là cái gì, nhưng nhịp tim chợt đập rất nhanh. Trực giác của phụ nữ hẳn là chuẩn, cô suy nghĩ. Ánh mắt Cố Tích Hoa nóng đến nỗi cô không dám nhìn thẳng, chỉ có thể cố gắng phục hồi nhịp đập thong thả mà tháo sợi dây lụa màu xanh.
Bên trong hộp là một đoá hoa hồng nở rộ, ở giữa cành hoa hồng là một chiếc nhẫn nam màu trắng, bóng loáng nhẵn nhụi, phát ra tia sáng lạnh lùng trong trẻo, giống như lời thề và hứa hẹn mãi mãi không thay đổi.
Nhẫn nam? Nhịp tim Thẩm Châm đập loạn. Người đàn ông bên cạnh đi đến phía trước cô, Thẩm Châm ngửa đầu nhìn anh, sau đó theo động tác của anh mà cúi đầu.
Anh khuỵu xuống một chân thon dài, quỳ rất trang trọng và thẳng tắp. Ánh mắt sâu lắng lẳng lặng nhìn cô.
Thẩm Châm bị ánh mắt như thế buộc lại, tim đập kịch liệt, cô cố gắng ổn định hô hấp, nhưng bàn tay run nhè nhẹ đã bán đứng cô.
Anh nhìn thẳng cô, tháo ra chiếc hộp lụa màu xanh thẫm trên tay nhỏ hơn cái hộp kia rất nhiều, nằm bên trong là chiếc nhẫn nữ tinh xảo, tia sáng kim cương làm loá đôi mắt Thẩm Châm.
“Lấy anh nhé, Thẩm Châm.” Ánh mắt của anh thản nhiên mà thâm tình, trong phút chốc Thẩm Châm rất muốn khóc, cô nhìn khuôn mặt trịnh trọng và trìu mến kia mà gật đầu, Cố Tích Hoa đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Thẩm Châm.
Thẩm Châm sửng sốt. Haiz, không đúng, nên là ngón giữa ngón giữa mà!
Thẩm Châm còn chưa kịp nói gì thì Cố Tích Hoa đã nói: “Đeo cho anh.”
Vì thế Thẩm Châm đành phải gỡ chiếc nhẫn nam xuống, đang chuẩn bị đeo vào ngón giữa một cách chính xác thì Cố Tích Hoa rụt tay, vì thế chiếc nhẫn vốn đeo vào ngón giữa lại trượt vào ngón áp út. Sau đó cô hiểu được đây là anh cố ý, cô khó hiểu nhìn anh vẫn còn quỳ. Cố Tích Hoa nhướng mày: “Bên trong còn thứ khác.”
Thẩm Châm cúi đầu nhìn, lấy mảnh lụa ra, cô phát hiện —— giấy chứng nhận kết hôn.
Giấy chứng nhận kết hôn?
Giấy chứng nhận kết hôn!
Lần này Thẩm Châm hoàn toàn ngây người. Khi cô mở quyển sổ bên trong ra, nhìn thấy tên của mình và Cố Tích Hoa, cô lại ngớ ra lần nữa.
Này, kết hôn chẳng phải hai bên nên có mặt hay sao không phải sao không phải sao không phải sao không phải sao không phải sao… Vì sao cô không biết gì cả, Cố Tích Hoa có thể viết tên cô lên hơn nữa còn được nhân viên đóng dấu?!
“Cố phu nhân, bắt đầu từ ngày hôm qua em đã là của anh.” Âm thanh của Cố Tích Hoa vang lên bên tai, lỗ tai cô chợt nóng lên, mau chóng xem ngày —— ngày 23 tháng 10 năm 2014. Là hôm qua.
“Sinh nhật vui vẻ, Thẩm Châm.” Ngày 24 tháng 10 năm 2014, 23 giờ 59 phút, một phút đồng hồ cuối cùng của sinh nhật Thẩm Châm, anh nói: “Quà sinh nhật hài lòng không, Cố phu nhân?”
Thẩm Châm nghiêng đầu nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, phát hiện trong mắt anh có thứ gì đó phóng ra, vẫn là tình sâu nóng cháy trước sau như một, nhưng có chút gì đó không giống, trực giác của cô cảm thấy nguy hiểm. Tiếng chuông đồng hồ trong phòng khách vang lên, ngân nga mà thong thả, giống như tuyên bố việc sắp xảy ra. Cố Tích Hoa nghe thấy tiếng chuông đồng hồ, khoé miệng anh cong lên, chậm rãi tới gần Thẩm Châm: “Đến sinh nhật anh rồi, Cố phu nhân.”
Đúng vậy, sinh nhật của bọn họ chỉ kém nhau một ngày.
Thẩm Châm còn chưa kịp nói gì thì một nụ hôn nóng cháy ập tới, tất cả quà tặng đều bị đẩy xuống giường, trong tay Thẩm Châm còn cầm quyển sổ đỏ, Cố Tích Hoa đè lên cô, cạy mở môi cô, chiếc lưỡi tiến quân thần tốc, tham lam mút mát mùi vị ngọt ngào của người dưới thân, Thẩm Châm bị hôn kịch liệt đến nỗi đầu óc choáng váng, tay cô nắm chặt giấy chứng nhận kết hôn không biết làm sao mà thừa nhận ham muốn dục vọng của người đàn ông không thể thu hồi.
…….
“Đi tắm, được không?” Sau khi ân ái âm thanh của người đàn ông khàn khàn, lại khó nén vẻ dịu dàng.
Thẩm Châm rề rà gật đầu.
Anh đứng dậy đi xả nước, mười phút sau mới ôm cô gái còn đang buồn ngủ. Khi cơ thể mềm nhũn ngâm trong bồn tắm lớn ấm áp, tinh thần Thẩm Châm sảng khoái, thoải mái thở ra một hơi. Cố Tích Hoa ở bên cạnh mở vòi tắm hoa sen rửa sạch thân thể rồi tắm cho Thẩm Châm, cô mệt đến nỗi mí mắt mở không ra mà để anh hầu hạ. Cơ thể sau khi ân ái còn rất mẫn cảm, làm sao chống lại sự vuốt ve có dụng ý khác của Cố Tích Hoa, chỉ chốc lát sau nhiệt độ trong phòng tắm tăng lên, anh sải bước ngồi vào, kéo cô gái mềm nhũn đặt trên người mình, Thẩm Châm nằm sấp trên người anh, vừa mệt mỏi cực độ vừa bị người nào đó vuốt ve mà thốt ra tiếng rên rỉ, thân dưới bị vật nào đó chạm vào, muốn lơ là cũng không được.
“Đừng mà…” Thẩm Châm uể oải.
Đàn ông nói “một lần cuối cùng” đều là gạt người…
Có lẽ là rất lâu rất lâu rất lâu rất lâu… Thực ra tác giả cũng chẳng biết là bao lâu, tác giả viết đến mệt mỏi, một ánh mắt của Cố Tích Hoa lướt qua: nghe nói cô viết đến mệt mỏi? Tác giả: không có!
Vì thế rất lâu rất lâu rất lâu rất lâu rất lâu, con trai ăn no rồi, con gái khóc đến nỗi mắt sưng lên.
Thẩm Châm không biết mình ngủ lúc nào, chỉ biết cô thức dậy vào chiều hôm sau, khi tỉnh lại, toàn thân như bị chiếc xe chở hàng lớn chạy qua người, vừa mỏi vừa đau, chẳng nâng nổi cánh tay, nhất là…chỗ đó. Cũng may cả người nhẹ nhàng khoan khoái, có lẽ người nào đó đã tắm cho cô.
Cố Tích Hoa đã tỉnh từ lâu, nhìn đôi mi thanh tú của người con gái trong lòng chau lại, động tác xoay người hơi cứng nhắc, anh lập tức hiểu được, nụ hôn ấm áp dừng trên mi tâm cô, hỏi: “Đói bụng không?”
Toàn thân Thẩm Châm đều đau nhức, không muốn ngọ nguậy cựa mình, cô cọ cọ trong lòng anh: “Đói.” Âm thanh vừa thốt ra đều là khàn khàn, vừa khô lại ráp. Có thể thấy được tình hình chiến đấu tối qua có bao nhiêu kịch liệt, không đúng, là rạng sáng hôm nay…
Cố Tích Hoa lấy cốc nước ở đầu giường, một tay nâng đầu cô, một tay đút cô uống nước, Thẩm Châm uống ừng ực hết nửa cốc, sau đó Cố Tích Hoa đỡ cô nằm xuống lại.
Anh xoay người xuống giường, cơ thể trần trụi đến phòng thay đồ chọn quần áo, thân hình thon dài, cơ bắp rắn chắc, màu da lúa mạch hơi trắng một chút, tôn lên khuôn mặt trong trẻo hơi lộ vẻ lạnh nhạt, còn phối hợp với khí chất kín đáo bên trong phát ra khắp người anh, thật vừa vặn. Rất tuấn tú, rất đẹp trai, đẹp trai muốn chết. Thẩm Châm vui sướng rạo rực.
Anh thay quần áo ở nhà xong rồi đi ra ngoài, lại hôn người con gái nằm trên giường, nói: “Anh đã gọi cháo, hâm nóng xong anh sẽ bưng lên.”
Thẩm Châm gật đầu.
Sau khi Cố Tích Hoa đóng cửa lại Thẩm Châm quan sát căn phòng —— cái nào cũng đều do cô lựa chọn tỉ mỉ, đèn, ngăn tủ, giường, thảm…
Nhà của cô.
Nhà của anh.
Nhà của bọn họ.
Thẩm Châm vươn tay ra, chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út toả ra tia sáng ấm áp, kiểu dáng đơn giản trang nhã, nhìn đẹp lắm. Cô đặt nó lên môi rồi hôn một cái, nở nụ cười hạnh phúc.