Chương 18: Lời âu yếm thật giả
Văn Thư Mặc một đêm không ngủ, lúc tờ mờ sáng đã rời giường, mở cửa đi ra ngoài đổ rác, vừa mở cửa chưa kịp bước ra thì đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở bên ngoài.
Lâm Thâm vẻ mặt mệt mỏi, đầu tóc có chút loạn, quần áo cũng nhăn nhúm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng chật vật của cậu như vậy. Cậu vốn đang ngồi dưới đất, khi nghe thấy tiếng mở cửa lập tức đứng dậy.
“Thư Mặc.” Cậu kêu lên một tiếng, đi về phía Văn Thư Mặc.
Văn Thư Mặc liếc nhìn cậu một cái, không nói câu nào lùi về phía sau một bước, đóng cửa lại. Một bàn tay vươn ra đặt giữa bề mặt khung cửa, khiến Văn Thư Mặc không thể đóng cửa lại.
“Buông ra!” Văn Thư Mặc lạnh lùng nói.
Lâm Thâm cũng thức cả đêm không ngủ, tối hôm qua điện thoại của Văn Thư Mặc không liên lạc được, nên cậu đặt vé trong đêm đó rồi vội vàng chạy đến. Khi đến nhà Văn Thư Mặc, trời vẫn chưa sáng, Lâm Thâm sợ đánh thức anh nên ở bên ngoài chờ hừng đông. Cậu vốn nghĩ đợi một lúc nữa rồi mới bấm chuông cửa, nhưng không ngờ cửa đã mở ra trước.
Càng không thể ngờ đến, bản thân lại bị từ chối không được vào.
“Buông ra!” Văn Thư Mặc lặp lại lần nữa, Lâm Thâm Vẫn không nhúc nhích, cánh tay như sắt không hề thể động đậy.
“Tại sao không nghe điện thoại của tôi?” Lâm Thâm cuối cùng cũng mở miệng.
Văn Thư Mặc cụp mắt xuống, không nói gì.
Lâm Thâm lại hỏi: “Điện thoại cũng tắt máy? Anh là không muốn trả lời cuộc gọi của tôi?”
“Tôi nói lại lần nữa, buông ra.” Văn Thư Mặc phảng phất không nghe thấy, tăng thêm sức lực kéo cảnh cửa vào, muốn khiến Lâm Thâm buông tay.
Đột nhiên Lâm Thâm chen nửa người vào, đồng thời nắm chặt hai cổ tay của Văn Thư Mặc, đẩy anh vào tường, nhìn vào mắt của anh, nói: “Ngày hôm qua tôi đã chặt đứt quan hệ với nhà họ Lâm.”
Một tia ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Văn Thư Mặc, nháy mắt lại khôi phục lạnh nhạt: “Không liên quan gì đến tôi.”
“Anh không tin tôi.” Trong mắt Lâm Thâm lóe lên một tia mất mát.
“Tin anh sao?” Văn Thư Mặc hỏi lại, ngữ khí trào phúng: “Nếu là thật thì sao? Lâm Thâm, bây giờ nói như vậy cũng vô nghĩa…ưm…”
Bỗng nhiên môi bị lấp kín, Văn Thư Mặc muốn thoát ra, nhưng lại bị Lâm Thâm ấn ở trên tường không cách nào có thể di chuyển được.
“Anh thả tôi ra … thì …”
Lúc anh nói chuyện, Lâm Thâm nhân cơ hội cạy khớp hàm anh ra, đưa đầu lưỡi dò xét đi vào, quấn lấy đầu lưỡi của Văn Thư Mặc.
Hôn một lúc, Lâm Thâm rời môi anh, bắt đầu xé rách quần áo trên người anh, nụ hôn chậm rãi đi xuống cổ cậu.
Hàng cúc áo bị kéo rơi tung tung tóe trên sàn, áo sơ mi bị xé rách lộ ra làn da trắng nõn nà. Văn Thư Mặc giãy giụa, cố gắng đưa tay ra để cho Lâm Thâm một cái tát, nhưng Lâm Thâm đã bắt được bàn tay đang giơ lên của anh, dùng tay trái cầm hai cổ tay của anh, ấn lên trên đỉnh đầu. Một tay kia dao động trên cơ thể của Văn Thư Mặc, dừng lại ở hai điểm trước ngực, xoa bóp, lôi kéo, một bên quan sát vẻ mặt biến hóa của Văn Thư Mặc.
“Tên biến thái đáng chết, buông ra!” Văn Thư Mặc hung hăng mà mắng.
Sau những lời này, quần tây và quần lót bị kéo xuống, tay của Lâm Thâm nắm côn thịt của anh.
“Ừm …” Khoái cảm cực lớn kích thích thần kinh của Văn Thư Mặc, làm người xấu hổ chính là bản thân mình vì Lâm Thâm có kỹ thuật tốt làm anh có những cảm giác không biết xấu hổ.
Tay Lâm Thâm bắt đầu di chuyển.
“Không cần … dừng lại…từ bỏ …không cần …”
Lâm Thâm nơi nào còn chịu nghe, Văn Thư Mặc càng kêu, động tác trên tay cậu càng nhanh, cuối cùng côn thịt bắn toàn bộ trên tay cậu.
Những thứ này, Lâm Thâm dùng ngón tay đâm vào hậu huyệt của Văn Thư Mặc, nơi mà cậu đã lâu không làm đã khô khốc và hẹp, động tác của Lâm Thâm không hề nhẹ nhàng, Văn Thư Mặc cau mày đau đớn.
Lâm Thâm không cho anh thời gian thích ứng, ngay sau đó lại đưa một ngón tay khác đi vào. Hai ngón tay chuyển động nhanh chóng, Văn Thư Mặc có chút không chịu nổi.
“Lâm Thâm, tên khốn kiếp! Mau lấy ra!”
Lâm Thâm nghe xong rút ngón tay ra. Sau đó, đem một chân của Văn Thư Mặc nâng lên, theo sau đó là lửa nóng cứng rắn, đồ vật kích cỡ kinh người vọt đi vào. Không chút do dự, không chút thương xót, lập tức đâm đến chỗ sâu nhất.
“A!” Đau đớn kịch liệt làm cho Văn Thư Mặc nhịn không được kêu lên.
Lâm Thâm chỉ dừng lại vài giây, liền bắt đầu tùy ý di chuyển.
Đau đớn xé rách khiến Văn Thư Mặc không có thời gian suy nghĩ, Lâm Thâm nhấc hai chân anh lên để ở trên eo mình, sau đó đi tới trên giường. Cậu cởi cà vạt trói tay Văn Thư Mặc vào đầu giường, trong suốt quá trình, nơi mà hai người kết hợp không hề tách ra.
Ấn Văn Thư Mặc xuống giường, đem hai chân anh co lại thành hình vòng cung, càng di chuyển mãnh liệt hơn.
Đôi tay bị trói chặt, chỗ yếu ớt nhất trên cơ thể bại lộ ra ngoài không khí, bị người tùy ý đùa bỡn.
Văn Thư Mặc đâu chịu nổi loại ủy khuất này? Nhất thời hốc mắt có chút ướt át.
Nhìn thấy hai mắt Văn Thư Mặc đỏ hoe, động tác Lâm Thâm cũng chậm lại, nhíu mày nhìn anh chằm chằm.
“Lúc trước không phải cầu xin tôi làm anh sao? Như thế nào, hiện tại thật ủy khuất sao?”
Văn Thư Mặc không trả lời, nhắm mắt lại để Lâm Thâm tiếp tục.
“Nhìn tôi.” Cậu dừng động tác của mình lại, nhéo cằm anh ra lệnh.
“Mở mắt ra nhìn tôi.”
Thấy Văn Thư Mặc một mực không trả lời, lực độ trên cằm càng tăng thêm.
Văn Thư Mặc mở mắt, nhìn Lâm Thâm, gằn từng chữ một.
“□ đắc tội!”
“Anh đang nói cái gì?” Lâm Thâm với ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm anh: “Nếu cho anh ba điểm màu, anh có thể mở xưởng nhuộm. Đừng nên khiêu chiến điểm mấu chốt của thách tôi, Văn Thư Mặc.”
Điểm mấu chốt?
“Hahahahahahaha!” Văn Thư Mặc đột nhiên bật cười. Anh đã từng vì Lâm Thâm có thể liếc mắt nhìn mình một cái mà hết lần này tới lần khác hạ thấp điểm mấu chốt của bản thân, hiện tại Lâm Thâm đang làm chuyện không bằng gì cầm thú, lại còn dám cùng anh nói về điểm mấu chốt?
Cười đủ rồi, Văn Thư Mặc nói, “Lâm Thâm, anh thật buồn cười… A!” Va chạm mãnh liệt đem câu nói kế tiếp của anh chuyển thành tiếng kinh hô.
Mới bắt đầu là cơn đau nhức, sau đó cơn đau nhức giảm đi, nhiều thêm một cỗ khoái cảm tê dại, khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt, khiến Văn Thư Mặc nhịn không được kêu lên đứt quãng.
“Không cần … buông tôi ra … từ bỏ … anh đi ra ngoài … không cần…”
Lâm Thâm làm một lần, động tác nhẹ nhàng hơn, cúi đầu hôn anh. Nụ hôn nhẹ nhàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Mặc Thư, tôi yêu anh.”
“Tôi sẽ không tin.”
“Nhưng Thư Mặc, chỉ những lời anh nhất định phải tin.”
Lâm Thâm nhắm mắt lại lẩm bẩm nói, như thể đang nói cho Văn Thư Mặc nghe lại như là đang nói cho chính mình nghe, cậu hôn lên vầng trán mịn màng của Văn Thư Mặc một cái, rồi đến mắt, má, môi … Mềm nhẹ như thể là cậu đang hôn một bảo vật dễ vỡ.
Trong lòng Văn Thư Mặc rất khó chịu, rõ ràng anh là người bị trói, nhưng lông mày của Lâm Thâm lại không hề giãn ra, thoạt nhìn rất thống khổ, anh là người bị nhục nhã, anh cũng là người chịu đau, tại sao nhìn Lâm Thâm so với bản thân anh lại càng khó chịu hơn?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!