Văn Thư Mặc ngây người nhìn Lâm Thâm, từ khi anh bổ nhào vào người Lâm Thâm, đến khi bị Lâm Thâm đè xuống, ngay sau đó môi anh bị xâm chiếm, anh vẫn còn chưa kịp phản ứng. Cảm giác duy nhất chỉ có trên môi và cổ đau đớn, rồi đến từ chất lỏng trong mắt Lâm Thâm.
“Văn Thư Mặc…”
Người đàn ông gồng gánh tất cả mọi thứ trên lưng, một mình gánh chịu nỗi đau, bao năm che chở cho anh, giờ phút này lớn tiếng gọi tên anh, rồi ở cần cổ anh không ngăn được nước mắt chảy xuống.
Văn Thư Mặc vươn hai tay ra ôm eo Lâm Thâm, ôm chặt đến nỗi cả đời này cũng không chịu buông ra.
Không biết bọn họ ôm nhau bao lâu mới buông nhau ra, Văn Thư Mặc đang định đứng dậy, lại Lâm Thâm chặn ngang bế lên,
“Anh làm gì vậy? Thả tôi ra!” Văn Thư Mặc trong chốc lát bị làm cho giật mình.
Lâm Thâm không để ý đến anh, đi nhanh về phía trước, đồng thời phân phó người giúp việc: “Chuẩn bị đồ ăn rồi mang lên phòng cho tôi.”
“Anh thả tôi xuống, tôi không đói!” Văn Thư Mặc vừa nói, trong bụng liền truyền đến tiếng “ục ục”.
Lâm Thâm cúi đầu nói lời cảnh cáo với Văn Thư Mặc: “Khẩu thị tâm phi [1], từ sáng đến giờ sắp đã sắp đến giờ ăn cơm tối rồi, vừa rồi anh do bị mất quá nhiều nước, vừa mới ngất đi, vậy mà còn nói với tôi anh không đói?”
[1] Khẩu thị tâm phi 口是心非 kǒu shì xīn fēi có nghĩa là miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy, ngoài miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo. Lời và tâm hoàn toàn trái ngược
Lâm Thâm đặt Văn Thư Mặc xuống ghế trước bàn ăn, ngay sau đó người giúp việc bắt đầu dọn đồ ăn.
“Uống chút canh trước cho ấm bụng.” Lâm Thâm bưng một bát canh sườn đi tới.
Văn Thư Mặc nhận lấy, từng ngụm từng ngụm mà uống, lúc này trong lòng anh rất loạn, như thể hàng trăm sợi chỉ trong đầu bị đứt đoạn, không còn nút thắt. Trong lòng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Lâm Thâm, nhưng anh không biết bắt đầu từ đâu?
“Cà chua có tính hàn, nếu bị đau dạ dày thì không ăn được.”
Lâm Thâm vừa nói, vừa dùng đũa của Văn Thư Mặc vừa mới gắp xong, gắp lấy mấy miếng cà chua nhỏ trang trí trong miếng bít tết đưa qua tự mình ăn.
Văn Thư Mặc nói: “Trên bàn này chỉ có một đĩa có cà chua, muốn ăn thì cứ nói, tôi sẽ gắp cho anh, dùng đũa của tôi làm gì?”
Lâm Thâm suýt chút nữa tức giận đến mức biến cà chua nguội thành nóng, nhưng nhìn thấy trên mặt Văn Thư Mặc khi cúi đầu ăn cơm có ý cười, vui sướng khi người gặp họa, trong lòng cậu lại ấm áp.
Sau khi ăn uống no nê, Lâm Thâm bắt đầu giải quyết mọi thứ.
“Tại sao anh muốn làm như vậy?”
Văn Thư Mặc lau lau miệng, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Từ Chính đã xảy ra tai nạn rồi, nếu tôi không đến nữa, không biết lần sau tai nạn sẽ là người nào bên cạnh tôi. Tôi không thể để cho ông nội của anh lại làm bị thương bạn bè, người thân của tôi, tôi phải bảo vệ họ. ”
“Ai hỏi anh cái này?” Lâm Thâm nói với giọng điệu có chút không vui, nói xong một bàn tay đặt lên eo Văn Thư Mặc, áp vào tai anh, giữa môi chậm rãi phun ra luồng hơi thở:“Tại sao khi ông nội tôi nổ súng, vì sao lai anh lại đứng phía trước tôi? ”
“Ăn no rồi nên chẳng có chuyện gì làm.” Văn Thư Mặc nói xong rời khỏi vòng tay của Lâm Thâm, đi tới ngồi trên sô pha, châm một điếu thuốc.
Lâm Thâm chậm rãi đi tới, vươn tay cầm lấy điếu thuốc trong tay Văn Thư Mặc, cho vào miệng hút một hơi, sau đó kẹp điếu thuốc ra, toàn thân ép lên người Văn Thư Mặc.
“Anh đang làm gì vậy?” Văn Thư Mặc cảnh giác vươn đôi tay che ở ngực mình.
Lâm Thâm nắm lấy hai cổ tay của anh, chậm rãi nâng lên, ấn lên đỉnh đầu, thân thể đè ép xuống, nhìn chằm chằm Văn Thư Mặc, lại hỏi một lần nữa.
“Tại sao lại giúp tôi đỡ đạn?”
Khí thế bức người, ánh mắt áp bách.
“Tôi đã nói là do tôi ăn quá no, anh không thấy phiền hay sao…”
Những lời còn lại chìm vào giữa môi và răng của nhau, trong khoang miệng Lâm Thâm có mùi thuốc lá nhàn nhạt, nhanh chóng biến thành hơi thở dồn dập.
Áo khoác bị lột ra, Lâm Thâm cúi đầu, dùng răng lần lượt cởi cúc áo sơ mi của Văn Thư Mặc, sau đó hung hăng hôn lên làn da lộ ra của Văn Thư Mặc.
Văn Thư Mặc ôm lấy cổ Lâm Thâm, để cho cậu thích làm gì thì làm, cậu đã không còn sức lực để từ chối.
Một tay vuốt ve điểm nhô lên trên ngực Văn Thư Mặc, tay còn lại đi xuống, cởi cúc quần của Văn Thư Mặc, đem côn thịt đã cương cứng nắm chặt lấy, thập phần có kỹ xảo mà lấy lòng anh.
“A…không cần…”
Hai địa phương mẫn cảm đồng thời bị kích thích, dòng điện truyền qua toàn thân khiến Văn Thư Mặc phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Trong khoảng thời gian này, có quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, Văn Thư Mặc căn bản không có thời gian để giải quyết được nhu cầu sinh lý của mình. Thân thể này Lâm Thâm đã quá quen thuộc, hơn nữa anh rất nhớ Lâm Thâm, nhanh chóng ở trên tay Lâm Thâm phóng thích chính mình.
Văn Thư Mặc đang trong cảm giác bị mê muội, anh không biết khi nào quần của mình bị cởi ra, hai đùi lúc nào bị tách ra. Cho đến khi ở phía sau truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Văn Thư Mặc không tự chủ được rụt rụt người lại.
“Đừng nhúc nhích, anh sẽ bị thương nếu không có bôi trơn.”
Vừa nói xong, hai ngón tay Lâm Thâm đồng thời tiến vào, cảm giác khó chịu khi kéo căng khiến Văn Thư Mặc muốn đẩy cậu ra, Lâm Thâm nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm anh đau.”
Sau khi khuếch trương đủ, Lâm Thâm đem chân của Văn Thư Mặc kéo ra càng rộng hơn, sau đó thân thể cậu đè ép lại. Quá trình tiến vào diễn ra rất thong thả, mỗi lần tiến vào, Lâm Thâm sẽ tạm dừng để Văn Thư Mặc thích ứng.
Không đau, chỉ có cảm giác khó chịu khi bị dị vật xâm nhập.
Sau khi toàn bộ đều tiến vào, Lâm Thâm vẫn luôn không có động tác tiếp theo. Văn Thư Mặc nhìn Lâm Thâm, anh biết rằng Lâm Thâm sợ làm tổn thương đến anh, sợ rằng anh sẽ đau, cố gắng chịu đựng rất nhiều.
Văn Thư Mặc nói: “Anh động đi …”
Giọng nói nhỏ giống như muỗi kêu, khuôn mặt anh đột nhiên nóng lên, Văn Thư Mặc quay mặt lại giấu diếm, thật không dám tin lời này là từ miệng anh nói ra.
Trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ: “Hóa ra Văn Thư Mặc đã sớm muốn như vậy, sao không nói sớm. ”
Văn Thư Mặc đang định phản bác, phía dưới lập tức đi vào chỗ sâu nhất, lời nói vừa đến cổ họng lại bị một cú va chạm mạnh đâm trở về trong bụng.
“…A…”
Anh ngẩng đầu thừa nhận, nhắm mắt lại, liều mạng cắn chặt môi, nhưng vẫn có tiếng rên rỉ đứt quãng phát ra ngoài.
Trong lúc Văn Thư Mặc đã phóng thích ra hai lần, Lâm Thâm đến một lần cũng chưa bắn. Thật sự không biết Lâm Thâm đã bao lâu rồi không làm, quả thật giống như cầm thú, cơ hồ đem thân thể anh đâm thành từng mảnh.
Nơi đó ngay từ đầu đã tê dại, phía sau đều đã mất hết cảm giác, Lâm Thâm vẫn không bắn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Văn Thư Mặc lo lắng ngày mai mình muốn xuống giường cũng không được, không khỏi nhìn chằm chằm Lâm Thâm: “Anh không thể nhanh hơn sao?”
Không cần nói vẫn còn rất tốt, vừa nói, Lâm Thâm mỗi chỗ đều tăng tốc, chất lượng, tăng lên gấp đôi.
Văn Thư Mặc tức giận đến mức hoa mắt, nhưng lại bị va chạm kịch liệt làm cho không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
“Anh … anh … ý tôi là … để anh nhanh lên … bắn …”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!