Văn Thư Mặc nằm trên giường trằn trọc, trời sắp sáng đến nơi rồi mà anh vẫn không sao ngủ được. Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, anh tưởng rằng bạn bè anh có việc gấp nên mới gọi vào đêm khuya thế này, nhưng cầm điện thoại lên thì anh thấy một dãy số, không ngờ lại là Lâm Thâm.
Anh đã xóa tất cả phương thức liên lạc với Lâm Thâm nhiều năm rồi, nhưng anh lại thuộc lòng số điện thoại này, chỉ liếc nhìn một cái cũng có thể nhận ra ngay.
Không biết nên cảm thán tốc độ tìm người của bản thân anh nhanh hay nên cảm thán bao nhiêu năm qua cậu vẫn không đổi số điện thoại.
Nhưng mà cậu gọi cho anh làm gì? Phỏng vấn đã kết thúc rồi, giữa hai người họ không cần thêm liên hệ gì nữa.
Tiếng chuông vẫn ngân vang, vô cùng rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh, vốn dĩ là những nốt nhạc dễ nghe, nay lại như ma chú nguyền rủa, quấy nhiễu khiến anh không yên lòng.
Văn Thư Mặc cứ lẳng lặng nhìn dãy số kia, không biết đang suy nghĩ gì, mắt cũng không chớp cái nào. Màn hình điện thoại đã tắt, gian phòng lại chìm trong bóng tối một lần nữa, mãi một lúc sau anh mới khóa điện thoại lại rồi đặt lên tủ ngay đầu giường.
Anh nhắm mắt lại, nhưng vẫn không ngủ được, anh xuyên qua bóng tối, ngây người nhìn trần nhà.
Tiếng chuông lại vang lên, anh nghiêng người qua cầm điện thoại lên, vẫn là dãy số quen thuộc đó.
Vẫn chưa chịu dừng hả?
Anh bèn nhận cuộc gọi, dùng giọng phổ thông đạt tiêu chuẩn: “Chào anh, đây là tạp chí Chính Diễn, tôi có thể giúp gì cho anh?”
Người ở đầu dây điện thoại bên kia cười trêu ghẹo: “Thư Mặc, số riêng của anh biến thành số công ty từ lúc nào vậy hả?”
Khóe miệng Văn Thư Mặc giần giật, nhưng lại khôi phục bình tĩnh ngay, tỏ vẻ nghi hoặc hỏi lại: “Xin lỗi, anh là?”
Bên kia im lặng một lát, giọng nói chín chắn khàn khàn, có phần hơi tức giận truyền tới: “Không phải anh luôn miệng nói sẽ yêu tôi cả đời hả, sao mới qua mấy năm mà ngay cả giọng nói của tôi cũng không nhận ra được vậy?”
Lúc này, Văn Thư Mặc như vừa mới tỉnh ngộ, nói: “Ôi, hóa ra là tổng giám đốc Lâm! Anh không biết gọi điện thoại vào lúc này là quấy rầy người ta sao?”
“Tám giờ sáng mai, tôi tới đón anh.”
Một câu trần thuật, không cho người ta từ chối, nhưng Văn Thư Mặc vẫn dám nói thẳng: “Thứ cho tôi khó lòng nghe theo.”
“Đã mấy năm rồi không gặp lại bạn tốt, chẳng lẽ không thể ngồi lại ôn chuyện cũ được sao?”
Bạn tốt? Ôn chuyện? Văn Thư Mặc cười lạnh một tiếng, giữa bọn họ thì có thể ôn lại chuyện gì chứ? Bạn bè không giống bạn bè, người yêu không phải người yêu, cậu muốn ngồi xem trò hề của anh sao?
Văn Thư Mặc hạ thấp giọng xuống, lạnh như băng nói: “Tổng giám đốc Lâm là người bận rộn, tôi sẽ không làm phiền anh.”
“Chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào tôi cũng rảnh, hơn nữa…” Đối phương dừng một chút mới nói tiếp: “Thư Mặc, tôi tình nguyện được anh làm phiền.”
Tình nguyện được anh làm phiền? Cậu có ý gì đây chứ! Trước kia, không phải thời gian của cậu rất quý giá, không muốn lãng phí một giây nào trên người anh, ngay cả nhìn anh một cái cũng cảm thấy phí thời gian sao hả?
Văn Thư Mặc thay đổi tư thế, thoải mái dựa lưng lên đầu giường, giọng điệu lười biếng: “Nhưng tôi rất bận.”
“Mai mấy giờ lên máy bay?” Hình như người đầu dây bên kia thở dài thật khẽ, thỏa hiệp: “Tôi tới tiễn anh.”
Nghe thấy giọng Lâm Thâm đã dịu lại, anh có hơi không nỡ, rất kiên nhẫn nói: “Trước kia, tôi rời khỏi Bắc Kinh thì anh không chịu đến tiễn, bây giờ tôi cũng không cần anh đến làm gì nữa.”
Cúp máy, tắt điện thoại.
Anh không muốn gặp lại cậu nữa.
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Văn Thư Mặc xuất hiện ở khu vực chờ lên máy bay với đôi mắt gấu trúc, anh và thành phố Bắc Kinh quả thực như nước với lửa, anh cứ ở lại đây là toàn không gặp được chuyện gì tốt cả.
“Thư Mặc.”
Giọng nói quen thuộc và tiếng bước chân vội vã vang lên, nếu như thời gian quay trở lại bảy năm trước thì nhất định anh sẽ vô cùng kích động. Nhưng mà, vật đổi sao dời, anh đã không còn chờ mong người đó từ lâu rồi.
Khi quay người lại, nỗi cay đắng xót xa trên gương mặt anh đã biến mất không còn chút dấu vết, chỉ còn lại nụ cười mang tính nghề nghiệp: “Tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Thâm đứng ở đằng sau anh không xa, quần áo đen, tóc đen, giày da đen, nhưng có một cô gái đứng bên cạnh cậu. Cô gái đó hình như là người ở quầy lễ tân hôm qua thì phải? Hôm qua không nhìn kỹ, bây giờ vừa nhìn đã thấy cô gái này dịu dàng đáng yêu, làn váy lụa màu nhạt càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, đứng cạnh Lâm Thâm, trông rất xứng đôi. Cô gái kia nhìn thấy Văn Thư Mặc thì ánh mắt lóe lên, kéo tay Lâm Thâm đi tới trước mặt anh, vươn tay còn lại ra: “Anh đẹp trai, chào anh, tôi là Hồ Kiều Kiều, có thể làm quen với anh một chút không? Anh có bạn gái chưa thế?”
Văn Thư Mặc hơi lúng túng, đẩy gọng kính, bây giờ các em gái đều thẳng thắn vậy sao, anh cũng đưa tay ra nhưng không trả lời vấn đề của Hồ Kiều Kiều: “Văn Thư Mặc, rất vui được gặp cô.”
Bắt tay tượng trưng với cô một cái rồi anh rút tay về, nhìn Lâm Thâm: “Sao anh lại ở đây?”
Lâm Thâm đang chuẩn bị mở lời thì Hồ Kiều Kiều đứng cạnh vui vẻ ôm tay anh vung vẩy, giành trả lời trước, như đang tuyên bố chủ quyền: “Anh ấy đến đón mẹ tôi với tôi, Thư Mặc, anh thì sao? Anh muốn đi đâu à?”
Văn Thư Mặc mỉm cười, cũng may bản thân anh không tưởng bở Lâm Thâm tới tiễn anh: “Tôi về thành phố Sa.”
“Hóa ra anh không phải người Bắc Kinh! Thành phố Sa chính là nơi anh Thâm thích nhất đó sao? Tôi còn chưa từng tới lần nào, hôm nào anh Thâm dẫn em đi nha.” Cô làm nũng với Lâm Thâm.
“Kiều Kiều, em tới chờ dì trước đi. Anh có mấy lời muốn nói riêng với anh ấy.” Cuối cũng Lâm Thâm cũng mở miệng.
“Có lời gì mà em không thể nghe hả? Anh Thâm thật đáng ghét!”
“Ngoan nào, tối anh đi ăn cơm với em.” Giọng cậu có hơi cưng chiều.
“Anh nói đó nha, không được chơi xấu em đâu đấy.” Nhận được lời cam kết, Hồ Kiều Kiều buông tay ra, cười tít mắt đi khỏi đó.
Thấy Hồ Kiều Kiều đi xa, Lâm Thâm chậm rãi bước đến gần, tới khi cách Văn Thư Mặc một mét thì dừng lại hỏi anh: “Thư Mặc, anh cân nhắc đến đâu rồi?”
“Cân nhắc cái gì?”
Cậu lại bước lên thêm mấy bước, chống một tay lên vách tường phía sau Văn Thư Mặc, giam anh ở giữa cậu và bức tường, dán vào tai anh nói: “Yêu tôi một lần nữa.”
Thế nào đây? Chính thất còn chưa đi xa mà đã muốn tìm tiểu tam rồi sao? Bỗng nhiên Văn Thư Mặc muốn cười thật to, Lâm Thâm, anh dựa vào cái gì mà cho rằng bây giờ Văn Thư Mặc vẫn không biết tự trọng như thế? Yêu anh một lần nữa? Anh cho rằng tình yêu nói yêu là yêu, nói không yêu là không yêu được sao?
Anh nhìn thẳng vào mắt Lâm Thâm, lạnh lùng nói: “Tôi nghe không hiểu.”
“Ở bên tôi.” Cậu nhìn Văn Thư Mặc, ánh mắt chăm chú, mỗi một chữ đều vô cùng rõ ràng.
“Máy bay sắp cất cánh rồi, thứ cho tôi không tiếp anh được nữa.” Anh không muốn dây dưa nên đẩy Lâm Thâm ra, kéo vali hành lý bên cạnh đi, nhưng chưa được mấy bước, tay anh đã bị nắm lấy, người phía sau có chút gấp gáp.
“Thư Mặc, anh đừng giả bộ như không biết.”
“Có phải tổng giám đốc Lâm hiểu lầm tôi gì đó rồi không?” Văn Thư Mặc giằng khỏi tay Lâm Thâm, quay lại nhìn cậu, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Mấy lời khi trẻ người non dạ vốn không đáng tin, hơn nữa, tình cảm luôn có thể thay đổi không ngừng, cũng giống như bây giờ anh và Tiêu Tùng cũng không còn ở bên nhau nữa đó thôi? Anh lấy đâu ra tự tin nói tôi còn yêu anh.”
“Chuyện giữa chúng ta và Tiêu Tùng chẳng có liên quan gì cả.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!