“Tiểu Văn, bản mẫu tạp chí kỳ mới này, cậu xem qua thử đi.”
Văn Thư Mặc nhận lấy cuốn tạp chí từ phó chủ biên tập, khóe miệng giần giật, ai bảo bọn họ lấy ảnh Lâm Thâm làm trang bìa vậy? Ai bảo bọn họ viết phỏng vấn riêng Lâm Thâm lên đến tận mười trang chứ hả? Cái gì mà cốt cách thanh cao, phong lưu phóng khoáng, là người tình trong mộng quốc dân, người đàn ông độc thân hoàng kim đệ nhất, vân vân và mây mây… Một tràng dài chém gió ba hoa chích chòe, là ai viết vậy hả? Còn mặc quần áo thì trông rất gầy nhưng cởϊ qυầи áo ra lại có da có thịt là chuyện gì nữa? Còn đính kèm một tấm ảnh trần nửa thân của Lâm Thâm nữa? Excuse me?
“Viết lại phần phỏng vấn riêng, làm lại tạp chí.”
Văn Thư Mặc cũng lười xem phần phía sau nữa, trực tiếp ném bản mẫu trả phó chủ biên: “Chị Liêu, mấy chị em bên dưới phải làm lại thì không tính, nhưng sao chị cũng hùa theo vậy?”
“Người đàn ông chất lượng tốt như vậy, ai mà không muốn chứ.” Liêu Hân liếc anh một cái: “Tôi cũng không tin bản mẫu này sẽ được thông qua, chỉ mang đến cho cậu xem thôi.”
“?”
“Khoảng thời gian trước, đội ý tưởng của tạp chí đã làm một cuộc bỏ phiếu, chẳng lẽ cậu quên phiếu duy nhất của cậu là vì tình riêng đó hả?” Liêu Hân ẩn ý nói: “Tiểu Văn à, cậu nên học tập Lâm Thâm làm thế nào mới có sức quyến rũ đi, nhìn xem các chị em trong tạp chí của chúng ta nhiệt tình với người ta nhường nào hả, với chỗ tài liệu cậu mang về cùng lắm chỉ có thể viết được ba trang mà không biết tại sao lại lên đến tận mười trang rồi.”
Văn Thư Mặc cảm thấy hơi đau đầu, mấy cô gái này không đứng đắn quá rồi. Sao tạp chí chính trị có thể y như tạp chí giải trí bát quái thế chứ! Mặc dù mục đích tạp chí kỳ này là kiếm tiền nhưng không thể đánh mất đẳng cấp của tạp chí được.
Anh trở về từ Bắc Kinh đã được ba ngày rồi, mấy ngày nay không bị Lâm Thâm gọi điện thoại đến quấy rầy nữa, câu nói đó của cậu chắc chỉ đang đùa mà thôi, anh thoáng yên tâm, lông mày Văn Thư Mặc dãn ra. Anh giơ đồng hồ trên tay lên xem giờ, cũng gần đến thời gian hẹn chú Trần rồi.
“Hai năm trước, tôi cho rằng cậu đã khỏi.” Đây là câu đầu tiên mà Trần Diệu Quang nói với anh khi ông ấy đến nhà anh.
“Tôi cũng cho là thế.” Văn Thư Mặc nở nụ cười khổ tâm: “Nhưng mà từ khi Tề Đông mất, triệu chứng bệnh lại tái phát, nhưng tôi không quan tâm, chỉ do gần đây tôi cảm thấy có biểu hiện tái phát nhiều lần.”
Trần Diệu Quang là giáo sư tâm lý học nổi tiếng, lúc Văn Thư Mặc tới thành phố thành phố Sa bị trầm cảm nhẹ, ông chủ Từ sợ một vị tướng giỏi như anh chưa giúp anh ta giành được giang sơn đã ngã ngựa nên sầu muốn chết, anh ta bèn vội vã dùng mọi mối quan hệ mời một vị giáo sư tâm lý học tới cho anh.
“Tôi đã nói với cậu rồi, thực sự không ngủ được thì uống thuốc ngủ đúng liều cũng không sao.” Trần Diệu Quang lườm anh một cái: “Người trẻ tuổi cứ thích tự mình gắng gượng.”
Văn Thư Mặc vội vàng gật đầu nghe theo, không dám phản bác câu nào. Có thể là anh thích tự ngược đi, không ngủ được thì mới có thể xuất hiện ảo giác, anh nghĩ lại mấy lời bày tỏ dịu dàng, cảm động của Lâm Thâm trước kia, sau đó nhớ lại Tề Đông xuất hiện vào ngày sinh nhật anh.
Nếu như ngủ thiếp đi thì sẽ chẳng thấy được gì nữa.
“Thằng nhóc cậu cũng được quá ha, Tề Đông mất được một năm rồi mà hôm qua mới nói cho tôi biết, cả Tiểu Từ nữa, dám giúp cậu che giấu.” Trần Diệu Quang hơi tức giận, sau khi ông ta tiếp xúc với đứa trẻ này thì phát hiện không những anh có trình độ học vấn cao mà còn có góc nhìn riêng đặc biệt về tình hình chính trị, hơn nữa, khi viết ra cho mọi người đọc thì còn lộ ra vẻ nho sĩ thanh cao thời xưa, ông ta phải khen ngợi anh hết lần này đến lần khác, cũng cảm thán muôn phần, đang yên đang lành thì anh lại thích đàn ông, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc ông ta kết bạn với Văn Thư Mặc.
“…” Văn Thư Mặc y như học sinh tiểu học bị người lớn dạy dỗ, cúi đầu đẩy kính mắt một cái, không nói câu gì, động tác này có tác dụng làm an lòng vị trưởng bối đang tức giận trước mặt.
Trần Diệu Quang thở dài một hơi, đứa nhỏ này ỷ vào việc ông ta mềm lòng nên không chịu nghe lời khuyên bảo của ông ta: “Tề Đông chết là sự kiện bất ngờ, cậu không nên tự trách. Cậu và Tề Đông, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, cậu không thể nghĩ không thông được mà tiếp tục bỏ lỡ người hiện tại như bảy năm trước.”
“Chú Trần, sao chú biết…” Văn Thư Mặc hơi ngạc nhiên.
“Tiểu Từ nói cho tôi biết, cậu đến Bắc Kinh phỏng vấn Lâm Thâm, đó là người cậu yêu chết đi sống lại.”
“Nhưng tôi không chấp nhận được.”
“Chuyện này thì người ngoài như chúng tôi không thể nhúng tay vào được.” Trần Diệu Quang nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Thư Mặc, áp lực tình cảm dành cho cậu quá lớn, mà cậu lại trút hết những đau khổ, bi thương đó lên công việc, làm việc quá độ, thời gian nghỉ ngơi lại quá ít khiến cậu mệt mỏi không thôi, cảm xúc nóng nảy, chuyện này không những khiến tâm trạng bị đè nén thêm mà có khi còn gây nên bệnh rối loạn bạo lực. Nếu như đã không có thuốc chữa cái bệnh này của cậu thì chi bằng mặc kệ nó, thuận theo tự nhiên đi.”
“…Khoảng thời gian này cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi, cậu vẫn dùng mùi hoa oải hương chứ? Tôi quay về sẽ bảo Tiểu Từ chuẩn bị cho cậu.” Trần Diệu Quang đứng dậy, ông ta đi tới cửa sổ phòng khách rồi mở ra: “Đừng đóng kín mình thế này mãi nữa, trong phòng thông gió cũng có tác dụng nhất định với cảm xúc của cậu, thời gian không sớm nữa, tôi phải về Sa Đại một chuyến.”
“Chú Trần, để tôi đưa chú đi.”
Văn Thư Mặc lái xe đưa Trần Diệu Quang tới Sa Đại, sau đó rẽ trái ở cột đèn giao thông thứ hai vào đường Ba Nạp.
Ba Nạp, bana, ý nghĩa là thiên đường, con đường này là một con đường quán bar nổi tiếng toàn quốc của thành phố Sa, quán to quán nhỏ đếm không xuể, thành phố Sa là thành phố không ngủ.
Bây giờ là bảy giờ, mới nhá nhem tối, màn đêm còn chưa buông xuống hẳn mà con đường này đã rất náo nhiệt rồi.
Quán bar Rose là quán bar gay nổi tiếng nhất ở đường Ba Nạp.
Anh và Tề Đông quen nhau ở chỗ này.
“Black Label [1].” Văn Thư Mặc ngồi bừa xuống một chỗ trong quán bar.
[1] Black Label: là dòng rượu nổi tiếng và được nhiều người ưa thích nhất của nhà Walker. Thậm trí, dòng nhãn đen đã từng nhận được huy trương đặc biệt tại cuộc thi Slection Awards thế giới năm 1994 và huy trương vàng cho dòng rượu cao cấp Best Deluxe Scotch Whisky năm 1996.
“Anh Văn!” Anh chàng bartender thấy anh thì mừng rỡ: “Lâu lắm rồi không thấy anh đến đây.”
Văn Thư Mặc gật đầu một cái, thấy anh chàng này còn nhớ mình thì rất ngạc nhiên, dù sao sau khi anh quen Tề Đông thì không đến chỗ này nữa.
“Mấy năm nay, anh và anh giai kia thế nào rồi?” Bartender thấy Văn Thư Mặc hơi nghi hoặc thì bổ sung ngay: “Chính là anh giai cao to đẹp trai kia á, bốn năm trước, anh ấy tỏ tình với anh ở đây này, chỉ cần là nhân viên cũ đều nhớ hết. Anh đẹp trai ấy dường như mỗi ngày đều tới quán bar, có rất nhiều người muốn theo đuổi anh ấy nhưng anh ấy không chấp nhận ai cả, mãi đến tận khi gặp được anh, anh ấy vứt bỏ dáng vẻ lạnh lùng, bắt chuyện làm quen với anh… Còn nữa, anh không biết đấy chứ, sau khi anh và anh giai đó không tới nữa thì mấy ngày liền người tới người đi ở quán chúng tôi tấp nập hơn hẳn…”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!