Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad @jornehi75Triệu Tây Chính chưa bao giờ là kẻ tọc mạch, nhất là về những chuyện của Lê Tiện Nam. Trong nhiều năm qua, Lê Tiện Nam luôn là người tỉnh táo nhất trong nhóm của họ, cho dù bọn họ làm xằng bậy ra sao thì anh vẫn chỉ đứng ngoài cuộc. Do vậy, anh thường là người dọn dẹp đống lộn xộn mà bọn họ gây ra.
Triệu Tây Chính cảm thấy không nên như vậy.
Mọi thứ không nên vượt quá tầm kiểm soát.
Bởi vì đây là Lê Tiện Nam.
Tình hình của nhà họ Lê phức tạp hơn nhà của bọn họ nhiều, mấy năm nay nhà họ Lê không yên ổn nhưng Lê Tiện Nam vẫn cứ thờ ơ coi như không có gì, những ngày lễ tết cũng sẽ không về.
Mấy người bọn họ không chịu về nhà vì cảm thấy mệt mỏi với việc bị kiểm soát, nhưng nếu nhận được cuộc gọi hoặc những dịp bắt buộc thì họ vẫn về nhà.
Thế nhưng Lê Tiện Nam lại khác, suốt một năm anh không về nhà dù chỉ là một lần, nhà ở Cung đàn phía Tây cũng vắng tanh. Nhóm bạn Triệu Tây Chính sợ anh ở một mình lâu sẽ không tốt, nên đi chỗ nào cũng gọi anh đến.
Ít nhiều anh cũng có sức sống hơn.
Triệu Tây Chính mở miệng muốn nói chuyện, bỗng Lê Tiện Nam ném khăn lại trên bàn. Trên mặt anh vẫn nở nụ cười nhạt, lịch sự chào tạm biệt những người trên bàn và nói còn có việc phải làm.
Còn bận chuyện gì nữa?
Triệu Tây Chính nhìn thấy bóng lưng của Lê Tiện Nam rời đi, linh cảm của hắn càng mạnh hơn...
Lúc này chắc chắn không ổn rồi.
Vì Diệp Phi ký tên trong nhà máy in cả ngày, nên bây giờ đau lưng mỏi cả tay. 3000 chữ ký đã nhiều rồi mà đằng này lại còn là Sấu Kim Thể cực kỳ khó viết, đúng là khó càng thêm khó.
Giờ này nhà máy in cũng sắp đóng cửa.
Nhân viên thấy cô chưa xong nên bảo mình sẽ về trước, còn dặn rằng bảo vệ sẽ đi tuần tra nên nếu cô có về thì đóng cửa rồi báo cho bảo vệ một tiếng.
Diệp Phi gật đầu nói được.
Nhà máy in vắng lặng thực sự khiến cô sởn tóc gáy, xung quanh là những đống giấy và một số bảng hiệu hình người đứng, hơn nữa cửa sổ kính kiểu cũ đều kêu cót két mỗi khi có gió thổi đến.
Diệp Phi không dám nghĩ nữa, cô ước lượng thấy còn có trăm tấm và nghĩ sắp xong rồi.
Bởi vì tay cô đã lạnh tê tái, nên cô cầm cốc giấy đi lấy nước, bỗng bên ngoài lóe lên tia sáng khiến cô phải nhìn qua.
Chỉ cần nhìn qua một lần là không thể rời mắt được.
Trong một đêm tối với ánh trăng mờ ảo, qua khung cửa sổ cô thấy chiếc Cullinan quen thuộc đang đậu, ánh sáng đang tỏa ra từ chiếc xe. Lê Tiện Nam đang đứng dựa vào đầu xe, anh mặc áo khoác gió, một tay đút túi quần và tay còn lại cầm một điếu thuốc đang cháy.
Gió thổi hiu hiu khiến làn khói trắng bay trong không khí. Diệp Phi nhìn anh, thậm chí cảm thấy mùa đông năm nay không lạnh đến thế.
"Kẽo kẹt"
Cửa sổ rung chuyển.
Lê Tiện Nam ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của cô.
"Còn chưa xong à?"
Thực ra khoảng cách của hai người rất gần, ước chừng hai hoặc ba mét.
Anh dập tắt điếu thuốc và nhìn sang cô với một nụ cười.
"Vẫn chưa, em còn khoảng hai ba trăm trang nữa."
Diệp Phi đẩy cửa sổ ra một chút, chòm người ra ngoài để nhìn anh.
Lê Tiện Nam đi tới - thật ra anh không muốn đến nhưng thấy Diệp Phi đang đứng bên cửa sổ, nên anh không kiềm lòng được. Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa và có vài sợi tóc bị gió làm rối tung lên, khi thấy anh bỗng cô cười lên trông rất đáng yêu.
Lê Tiện Nam tiến lên vài bước, anh cởi chiếc găng tay da màu đen rồi dùng hai ngón tay bóp miệng cô và hôn lên.
Diệp Phi nhón chân lên, hơi lạnh bị thay thế thành mùi hương phảng phất của thuốc lá. Diệp Phi không biết nhìn nơi nào, chỉ thấy lông mi của anh vừa dài vừa nhiều như muốn phất qua đầu quả tim của cô.
Thực sự có một nhân viên bảo vệ đang cầm đèn pin tuần tra, thấy ánh sáng đang tiến đến gần nên Diệp Phi vươn tay đẩy anh, "Có người..."
Lê Tiện Nam cười, "Tôi đi vào?"
"Được, nhưng ở đây khá lạnh nên máy sưởi không có tác dụng."
"Đợi."
Lê Tiện Nam véo mặt cô rồi tìm cửa để đi vào.
Mùi giấy và mực in lan tỏa khắp nơi, trên xe kéo đã có rất nhiều giấy đã được ký tên, nhìn kỹ hơn thì thấy cô đã bắt chước chữ ký Sấu Kim Thể rất tốt và đã dùng hết hơn chục cây bút.
"Em phải ký xong mới về với anh được." Diệp Phi chỉ vào tờ giấy trắng, "Anh ngồi đây một lát, em sẽ ký nhanh hơn."
"Được."
Lê Tiện Nam kéo một chiếc ghế tới, ở đây chỉ còn bật duy nhất một chiếc đèn chùm màu vàng ngay chỗ cô ký tên, còn những chiếc đèn xung quanh đã tắt hết.
Hôm nay Diệp Phi vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, quần jean ôm trọn đôi chân thẳng tắp phối với áo len cổ thấp lộ ra cái cổ trắng nõn, cô mặc thêm một chiếc áo khoác da cừu màu trắng nhưng không che kín cổ.
Lê Tiện Nam nghiêng người về phía trước và ấn mu bàn tay vào gáy cô.
Diệp Phi giật mình, tay cầm lấy bút suýt chút nữa ký lệch.
"Lạnh lắm rồi."
Thực sự rất lạnh, Lê Tiện Nam cầm ghế đến gần chỗ cô. Diệp Phi đang đứng cúi người ký tên, anh nhìn cô cặm cụi ký xong một cái tên rồi bất ngờ anh ôm chầm lấy cô từ phía sau.
Diệp Phi vẫn đang cầm cây bút trên tay, Lê Tiện Nam lấy bút ra rồi vòng hai tay lên trước cầm tay cô, lòng bàn tay anh vừa khô vừa ấm lập tức khiến cô cảm thấy ấm áp.
Diệp Phi nghiêng đầu nhìn, tóc của anh đã dài hơn một chút, trán nhẵn nhụi với đường nét khuôn mặt tuấn tú, lông mi dài che khuất ánh mắt có chút bất cần. Anh đưa tay cô đến bên miệng rồi thổi hơi ra, bởi vì khoảng cách gần nên giọng nói trầm ấm của anh như dòng điện xẹt qua lỗ tai của cô.
"Phi Phi đáng thương quá, ở đây chịu lạnh suốt một ngày." Lê Tiện Nam làm ấm hai tay của cô, sau đó đưa ngón tay xoa mặt cô. Thấy cô đang nhìn nên anh nhướng mày, trên môi nở nụ cười nhẹ khi nhìn cô, "Vậy mà nhẫn tâm lắm, không gửi cho tôi một tin nhắn nào, nhớ tôi không?"
Diệp Phi bị anh ôm vào lòng, những lời thân mật này dường như có ma lực khiến người say mê.
Sao cô không nhớ cho được?
"Thôi, tay của em ấm lên rồi, sau khi ký xong tôi sẽ đưa em về."
Lê Tiện Nam không làm phiền cô, nhưng anh vẫn ôm cô không buông tay.
Diệp Phi chỉ có thể nhòm người về phía trước tiếp tục ký tên.
Hiếm khi thấy Lê Tiện Nam không nghiêm túc. Lúc cô đang tập trung ký tên có một đôi bàn tay mát lạnh luồn vào áo lông, bàn tay đặt trên eo khiến cô mẫn cảm đứng thẳng người, lập tức bị anh cười một tiếng.
"Đừng làm phiền, em ký xong sớm rồi về sớm..."
"Sao vậy, tay ấm mà."
Anh cười một cách lười biếng xen lẫn quyến rũ, và anh bỗng nâng cao giọng nói.
Diệp Phi không nói nhiều mà tiếp tục nghiêm túc ký tên, Lê Tiện Nam cứ như vậy đặt tay trên eo của cô, "Thứ bảy này, em đừng quên."
"Không quên, mà đi đâu vậy?"
"Đưa em đi dạo." Lê Tiện Nam lại đưa tay ra cầm mái tóc dài của cô lên, bởi vì tĩnh điện nên vài sợi tóc không nghe lời bay lên, bị ánh đèn vàng phủ lên một màu vàng nhẹ, "Tổng biên tập vẫn làm khó dễ em sao?"
"Xem như vẫn ổn... Lúc trước, công ty nói muốn tạo ra bút danh mới nên kêu em viết dàn ý truyện, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì em thấy không ổn lắm." Diệp Phi ký tên cẩn thận và trả lời một cách thản nhiên.
"Sau đó?"
"Không có sau đó... Công ty muốn xây dựng một bút danh khác, sức ảnh hưởng của công ty vẫn còn đó."
Những lời này khiến Lê Tiện Nam mỉm cười.
Anh quấn một lọn tóc dài của cô vào giữa các ngón tay và nói, "Nghe như một tên cặn bã đang hứa hẹn những điều viễn vông."
Diệp Phi không biết tại sao anh lại cảm thấy như vậy.
"Các nhà tư bản hứa hẹn vì muốn thu hút em vào công ty thôi mà? Họ sẽ nói cho em nghe về một viễn cảnh xán lạn, nhưng suy cho cùng mục đích của họ chỉ để lùa những con gà ngây thơ." Lê Tiện Nam nói, "Khác gì những tên cặn bã đâu? Sau khi dụ được con gái người ta, hắn sẽ hứa hẹn thiết tha rồi lừa hết cả tiền lẫn tình."
Diệp Phi còn phân vân nên hỏi: "Họ lừa em để làm gì cơ?"
Lê Tiện Nam cười nhưng không nói lời nào, ngón tay buông lọn tóc của cô ra rồi nắm vai cô, "Để phủ định giá trị, và kiểm soát nhân viên về mặt tâm lý."
Diệp Phi thật sự không nghĩ tới nhiều như vậy nhưng cô thấy cũng có lý, chung quy Diệp Phi vẫn còn kính trọng Hoàng Linh vì cô ta là một biên tập viên nổi tiếng trong ngành.
"Tại sao anh lại nói như vậy?" Diệp Phi hỏi anh.
"Luôn bắt em phải làm thêm giờ đến tận khuya, còn bắt em sửa đi sửa lại một tác phẩm vô số lần. Lần trước em đi tắm thì tôi có thấy những phê bình trên máy tính của em, toàn bộ tài liệu đề bị đánh dấu đỏ thì đâu phải muốn em tiến bộ mà muốn chèn ép em thôi." Lê Tiện Nam nói, "Phi Phi, công việc này không xứng với năng lực của em."
Diệp Phi mím môi, thấp giọng hỏi: "Nhưng em chỉ là một sinh viên bình thường thôi mà, em có thể làm gì lớn lao chứ?"
"Chằng phải em muốn ở lại Yến Kinh sao?" Lê Tiện Nam nói, "Em vẫn còn trẻ, muốn sống ở đây thì phải biết vươn lên cao hơn nữa. Yến Kinh sẽ biến thành ngõ nhỏ hay một đô thị thịnh vượng còn phải phụ thuộc vào góc nhìn của em."
Diệp Phi đang ký tờ giấy cuối cùng.
Làm sao mà cam lòng được? Nhưng đôi khi cô thấy cứ sống bình thường thế này cũng tốt.
Công việc tốt thì sẽ có nhiều người cạnh tranh. Đại học Yến Kinh nhìn qua thì rất tốt nhưng nhìn kỹ sẽ thấy toàn là nghiên cứu sinh, thạc sĩ, du học sinh, ở thành phố lớn này vừa tàn nhẫn vừa thực tế.
Một ngày trước khi gặp Lê Tiện Nam, cô đã muốn chấp nhận số phận của mình.
"Thử nghĩ kỹ xem, em muốn có một công việc kiếm nhiều tiền hay em thực sự thích ngành này." Lê Tiện Nam vỗ eo cô, "Hãy dừng lại kịp thời, đừng lãng phí tuổi trẻ của mình nữa."
-
Thứ bảy Diệp Phi vẫn làm thêm giờ, trong văn phòng trống không Diệp Phi tranh thủ thời gian làm xong một dàn ý truyện.
Khi bước vào văn phòng, Hoàng Linh tình cờ đóng một giao diện trò chuyện và nụ cười dần nhạt bớt, "Tôi thấy dàn ý hôm qua cô đưa không tệ nhưng vẫn còn quá thô, vậy cô sửa lại lần nữa đi. Tất cả là vì lợi ích của cô thôi, đổi lại là người khác thì sẽ không chỉ dẫn như tôi đâu. Ồ, nhân tiện gửi lại cho tôi sau khi sửa xong nhé, và cô xem hợp đồng này đi."
Nói xong, Hoàng Linh đưa một bản hợp đồng cho Diệp Phi.
Diệp Phi cầm bản hợp đồng đi về chỗ ngồi của mình. Trong hợp đồng toàn là các thuật ngữ chuyên ngành, nên cô không hiểu lắm. Nhớ đến giáo sư Bồ Nhạc Sinh đã viết vài cuốn sách văn xuôi, Diệp Phi do dự vài giây rồi quyết định hỏi Bồ Nhạc Sinh.
Bồ Nhạc Sinh trả lời rất nhanh, ông gọi điện trực tiếp cho cô và nói, "Hợp đồng này không ổn, quả thật xem ngôn từ là trò đùa mà. Trong đó viết sẽ dùng vài ngàn đồng mua đứt một tác phẩm của em, sau này em sẽ không còn quyền hạn gì với tác phẩm của mình."
Diệp Phi chỉ kịp nói, "A."
Bồ Nhạc Sinh nói tiếp, "Các em còn là sinh viên nên không biết nhiều về vấn đề này. Thế nào, em định đi theo hướng sáng tác truyện? Diệp Phi, nếu xét theo thực tế thì đây không phải một lựa chọn tốt. Bởi vì chu kỳ tính thuế đối với sách báo và tác phẩm quá dài, em không chờ nổi đâu."
"Không ạ, là do một người bạn gửi tới cho em." Diệp Phi bất giác nhớ đến lời nói của Lê Tiện Nam ngày hôm qua, trong lòng rối bời, "Không đâu ạ, em chỉ gửi cho thầy xem thôi."
"Đúng đó, đừng rơi vào vũng bùn."
Bồ Nhạc Sinh hỏi thêm một số câu hỏi về luận án trước khi cúp máy.
Diệp Phi vừa cầm điện thoại vừa nhìn bản hợp đồng trên bàn - tối hôm qua cô chỉ nghe thoáng qua những gì Lê Tiện Nam nói, nhưng hôm nay cô thật sự phải suy nghĩ lại.
Cô đã làm việc tại Trú dạ văn hóa được vài tháng, nhưng cô chưa thể trở thành nhân viên chính thức. Một tháng qua, tiền lương cô nhận được chưa đến 2000, hoàn toàn không đủ để trang trải tiền thuê phòng và tiền sinh hoạt của Diệp Đồng... Trên thực tế, cô phải phụ thuộc vào nguồn tiền từ trợ cấp trong trường mới duy trì được đến bây giờ.
Cứ tiếp tục sống thế này chắc chắn không ổn.
Diệp Phi cân nhắc về bản hợp đồng, sau khi nghĩ kỹ cô quyết định tranh thủ hôm nay nói chuyện rõ ràng với Hoàng Linh. Chẳng hạn như chuyện bao giờ cô mới được lên làm nhân viên chính thức, huống chi cô chỉ ứng tuyển cho vị trí biên tập viên chứ không phải tác giả.
Phòng làm việc của Hoàng Linh có một điều đặc biệt, đó là đứng ở bên ngoài có thể nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong.
Diệp Phi cầm bản hợp đồng đi đến phòng của Hoàng Linh, có vẻ Hoàng Linh đang nghe điện thoại.
Giọng nói mang theo ý cười, không biết đang nói chuyện với ai.
"Này, chỗ của tôi mới có một cô sinh viên ngành Văn học của trường Yến Kinh. Hành văn rất tốt mà tính tình hơi ngây thơ nên tôi sợ Mễ Lị sẽ dạy hư cổ, do đó tôi cố tình chèn ép để cổ ngoan ngoãn nghe lời tôi. Hiện tôi dự tính kêu cổ viết một vài quyển truyện, sau đó tôi sẽ mua lại truyện với giá cực thấp. Tôi sẽ dùng mấy quyển truyện đó để xây dựng bút danh mới, vì hai năm sau tôi sẽ chuyển sang công ty khác nên hiển nhiên tôi sẽ có công phát hiện ra bút danh..."
Nói thế nào nhỉ?
Diệp Phi đứng bên ngoài, nhưng không hề cảm thấy tức giận hay mất mát. Cô chỉ nghĩ đến Lê Tiện Nam - thật ra Lê Tiện Nam đã nhắc nhở cô từ lâu, nhưng anh chỉ nói chung chung và cũng không can thiệp vào vì đó là việc riêng của cô.
Ngày hôm đó, Diệp Phi không nói lời nào với Hoàng Linh mà chỉ xách túi rời đi.
Lúc cô đi đã là hơn bốn giờ chiều, bởi vì dịp cuối tuần nên tấp nập người đi mua sắm.
Những dãy nhà cao tầng san sát nhau, trời cũng tối sớm hơn vào mùa đông nên giờ này các trung tâm mua sắm đã bật đèn rực rỡ, xe cộ đông đúc cùng những quảng cáo đồ trang sức trên màn hình LED.
Cô đột nhiên cảm thấy như mình đang lãng phí những ngày thực tập của mình, chẳng những không hoàn thành được gì mà còn không tìm thấy mục đích và dũng khí sau những thăng trầm. Mặt khác, cô luôn suy nghĩ quá nhiều, do dự và lúc nào cũng lo âu.
Điện thoại bỗng vang lên, Diệp Phi bỗng cảm thấy buồn rầu khi nhìn thấy số điện thoại đó.
"Em xong việc chưa, người bận rộn." Giọng điệu của Lê Tiện Nam rất bình tĩnh.
"Hôm nay em về sớm, anh đến đón em đi. Em đang đứng quảng trường gần ga tàu điện ngầm."
"Mười phút."
"Dạ."
Đậu xe ở đây không dễ dàng, vì vậy Diệp Phi đứng ở ven đường chờ anh.
Đường rất rộng và có nhiều xe cộ qua lại, cô ngơ ngác nhìn con đường, bỗng từ phía đối diện cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc rẽ vào. Giữa thành phố náo nhiệt và lạnh lẽo này cuối cùng vẫn có người tới đón cô.
Lê Tiện Nam đỗ xe bên đường, trong xe đã mở máy sưởi, anh thò qua mở cửa cho cô.
"Sao trông em buồn vậy?" Lê Tiện Nam mỉm cười và giúp thắt dây an toàn cho cô.
Diệp Phi quả thực có chuyện buồn - cô vừa nghe được cuộc điện thoại của Hoàng Linh, nhưng cô không tức giận mà cảm thấy buồn. Cô mới 22 tuổi, chưa bước chân vào xã hội nên vẫn còn quá non nớt. Giờ đây cô phát hiện những gì cô từng ngưỡng mộ thực chất chỉ là thùng rỗng kêu to, nói chung trong lòng cũng cảm thấy tủi thân.
"Lê Tiện Nam, anh nói đúng." Diệp Phi ủ rũ, nghe có vẻ không vui lắm.
"Sao vậy?"
Anh không vội lái xe mà đỗ xe ở bên đường, phía trước có biển báo dừng xe.
Anh dứt khoát dập tắt điếu thuốc và chăm chú nhìn cô.
Diệp Phi thực sự không muốn nói với anh những chuyện vụn vặt này, nhưng chuyện này cứ quanh quẩn trong lòng cô. Trong đầu cô hiện lên hai chữ từ chức nhưng cô vẫn không thể dừng suy nghĩ, nghĩ đến chuyện sau khi từ chức không tìm được việc phù hợp, hoặc nghĩ đến việc Hoàng Linh không vui thì phải làm sao?
Diệp Phi không thể kìm chế được nữa, nói với Lê Tiện Nam, "Nhưng em thực sự cảm thấy mình vẫn nên sống thế này..."
"Phi Phi, như vậy sao mà được?" Lê Tiện Nam đặt bàn tay ấm áp lên má cô, lau đi giọt nước mắt vừa mới rơi xuống, "Em mới 22 thôi, sao lại không thể làm những việc khác? Em thích gì thì làm đó, chỉ cần em thích là được, con người sống đâu phải để làm hài lòng người khác. Phi Phi, em phải học cách sống vì bản thân mình đi."
Diệp Phi đưa tay lên lau nước mắt, cảm thấy ngượng ngùng nên cô đổi chủ đề: "Hôm nay anh đưa em đến một nơi rất quan trọng hả? Em có nên đi chuẩn bị gì không?"
Lê Tiện Nam không trả lời mà bóp cằm cô quơ quơ.
Ngày thường Diệp Phi rất ít khi khóc, cô không kìm lòng được thì rơi vài giọt nước mắt là xong. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, sao cô có thể dành nhiều thời gian để khóc chứ?
Đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt anh, Diệp Phi cảm thấy hơi xấu hổ nên cúi gằm mặt không nhìn anh.
Lê Tiện Nam nhéo cằm cô rồi dùng đầu ngón tay cọ vào môi cô, nhìn cô vài giây rồi nói: "Phi Phi, em từ chức thì trời cũng không sập nổi. Cuộc sống khó khăn đến mấy vẫn có tôi ở đây mà?"
Suy nghĩ đầu tiên của Diệp Phi vào lúc đó chính là... Nhưng anh sẽ ở bên được bao lâu?
Tuy nhiên, cô không có nói ra câu này, cô không thích bản thân sống kiểu vừa lý trí vừa ngu muội thế này.
Dường như mọi thứ đều sai.
Tối đó, Lê Tiện Nam đưa cô đến một bữa tiệc nhỏ do Triệu Tây Mi tổ chức, giống như một bữa tiệc từ thiện nhỏ trong giới thượng lưu.
Muốn vào thì phải ký tên nhưng Lê Tiện Nam cứ nghênh ngang đưa cô đi thằng vào.
Diệp Phi thận trọng đi theo Lê Tiện Nam.
Lê Tiện Nam nắm chặt tay cô, nghiêng người nói: "Nếu em muốn phát triển trong ngành này thì khi nào rảnh phải trò chuyện với Triệu Tây Mi."
"Cô ấy là ai vậy?" Diệp Phi càng thêm lúng túng.
Lê Tiện Nam cười khẽ, vươn tay bóp chóp mũi của cô rồi dẫn cô đi vào.
Cô không biết nhiều người ở đây, chỉ có Lê Tiện Nam, Triệu Tây Chính và Triệu Tây Mi là những người cô đã biết mặt.
Triệu Tây Mi trời sinh một khuôn mặt sắc sảo, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy dài màu đen tôn lên vòng eo thon thả.
Diệp Phi khó có thể tin được Triệu Tây Chính và Triệu Tây Mi là anh em - Vì Triệu Tây Chính có khuôn mặt đa tình và phong lưu, mỗi khi hắn cất nói giọng Bắc Kinh rất giống đang nói lời tán tỉnh tục tĩu.
Diệp Phi không quen ai nên cứ đi bên cạnh Lê Tiện Nam, anh cũng không ngại tới gần và nói với cô...
"Triệu Tây Chính xem như mang 1/8 dòng máu Tây, vì bà của hắn là người Pháp."
Diệp Phi liếc mắt nhìn sang Triệu Tây Chính đang thảnh thơi nằm trên sô pha, cổ áo sơ mi của hắn mở toang ra, hắn cười lớn và làm những trò đùa thô tục với người phụ nữ đằng kia.
Diệp Phi theo bản năng đến gần Lê Tiện Nam, nhưng không phải lúc nào Lê Tiện Nam cũng ở bên cạnh cô. Có người đến nói chuyện với anh nên Diệp Phi tinh ý rời đi, đúng lúc cô thấy Triệu Tây Mi đang vẫy tay ra hiệu cho cô.
"Phi Phi?" Triệu Tây Mi cười với cô, nghe không giống giọng Bắc Kinh tý nào.
Diệp Phi xấu hổ, "Cô cứ gọi tôi là Diệp Phi đi."
"Không được đâu, Lê Tiện Nam còn gọi cô là Phi Phi mà. Cô muốn ăn cái gì cũng được, đừng quá khách sáo."
"Được." Diệp Phi gật đầu. Đúng lúc có một người phục vụ vừa đi ngang qua, nên Triệu Tây Mi bưng một đĩa bánh đặt trước mặt Diệp Phi.
Trên ghế sô pha có mấy cuốn sách, Diệp Phi nhìn kỹ thì phát hiện...
Đó là cuốn sách mới của Tây Mạn.
Tây Mạn...
Diệp Phi cầm lấy một cuốn, thấy hai chữ "Tây Mạn" viết bằng Sấu Kim Thể trông vừa thanh thoát vừa mạnh mẽ.
Cô sững sờ ngẩng đầu nhìn Triệu Tây Mi.
Triệu Tây Mi nhàn hạ ngồi trên sô pha, "Lê Tiện Nam có nói với tôi rằng cô rất thích ngành này, nên không muốn để cô đi đường tắt. Nhưng anh ấy không thích hợp nói cho cô biết, vì như thế giống như đang xen vào cuộc sống của cô."
"..."
"Hoàng Linh không tốt đẹp gì đâu, không những không có tình yêu với sách mà chỉ biết kiếm lợi nhuận nhanh chóng. Những tác giả được Trú dạ văn hóa nâng đỡ đều bị lừa ký hợp đồng 20 năm, bây giờ toàn mua lại tác phẩm của người khác rồi xuất bản dưới tên bút danh nổi tiếng. Nếu cô thực sự muốn ở lại nơi đó, tôi khuyên cô tránh xa cô Hoàng ra vì cô ta thực sự giỏi lừa người lắm."
Triệu Tây Mi lục tìm trong túi rồi lấy ra một danh thiếp đưa cho cô, "Lê Tiện Nam đã cho tôi xem những gì cô viết, khá tốt, nên nếu cô cần thì hãy đến đây nhé. Đây là công ty do những biên tập viên cũ từng làm việc ở Trú dạ văn hóa thành lập."
Diệp Phi còn đang sững sờ, cô cầm danh thiếp rồi gật đầu.
Triệu Tây Mi bật cười, ngoắc ngón tay về phía cô.
Diệp Phi đến gần.
Mùi nước hoa phảng phất hương hoa hồng, khiến cô liên tưởng đến một tiên nữ giữa bụi cây.
"Tôi thực sự đã đọc những gì cô viết đó. Tôi hiện đang có một công việc, nếu cô làm thì tôi sẽ trả lương cho cô."
"Cô có thể nói..."
"Cần viết mấy bài cho một ứng dụng mạng xã hội nên tôi nghĩ cô dư sức viết, cho tôi WeChat rồi tôi sẽ gửi qua nhé."
"Được."
Diệp Phi kinh ngạc khi được khen ngợi, sau khi Triệu Tây Mi quét WeChat của cô, cô ấy lại ngoắc ngón tay về phía cô.
Diệp Phi cảm thấy Triệu Tây Mi không hề khó gần như mình tưởng tượng.
"Lê Tiện Nam rất tốt với cô đấy."
Triệu Tây Mi chỉ nói nhiêu đó và không nói gì nữa, hoặc nếu có thì cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng trước khi Triệu Tây Mi đi, cô ấy vẫn nói thêm một câu...
"Khi anh ấy tốt với cô thì cô cũng đừng quá ngây thơ. Tôi không nói về tiền bạc, nhưng hãy tận dụng cơ hội vì không phải ai cũng có cơ hội thế này."
Lời nói rất rõ ràng.
Trong giới thượng lưu này, những mối quan hệ còn quý giá hơn tiền bạc.
Lê Tiện Nam sẵn sàng đưa cô đến đây đã là tạo cơ hội cho cô
Nhưng Diệp Phi vẫn ngồi đó, cầm danh thiếp mà Triệu Tây Mi đưa cho cô.
Cô muốn gì đây? Ước mơ của Diệp Phi chưa bao giờ xa vời, đó là có một công việc để kiếm tiền mua một ngôi nhà cho riêng mình và chữa trị cho Diệp Đồng khỏi bệnh.
Nếu muốn nhiều nữa, thật đúng là hy vọng viễn vông.
Diệp Phi khẽ liếc nhìn Lê Tiện Nam, có người đang nói chuyện với anh ở đằng kia. Lê Tiện Nam cầm một chiếc ly lùn đựng một cục nước đá trong suốt, anh cười nhạt, lúc nói chuyện cùng người khác trông thật lạnh lùng.
"Em nói cái này anh Nam, anh đưa người đến đây là có ý gì? Ngày mai bố anh sẽ biết chuyện mất, mà không phải ngày mai con của Ngô Ngàn Huệ sẽ về nước hả?" Triệu Tây Chính hơi không vui khi thấy Diệp Phi cũng tới.
Bữa tiệc tối hôm nay do Triệu Tây Mi tổ chức, những người đến tham dự đều là người trong giới thượng lưu. Lê Tiện Nam thường đi một mình một bóng, hôm nay bất ngờ dẫn theo người nên chắc chắn ngày mai sẽ bị truyền tin ra ngoài.
"Biết thì cứ biết?" Lê Tiện Nam liếc hắn một cái, "Sao cậu nói nhiều quá vậy?"
"Anh Nam, đâu phải em chưa từng nói qua. Chuyện của Tông Ngọc vẫn còn chưa giải quyết xong nữa đó, biết bao nhiêu phụ nữ muốn mượn con để trục lợi chứ. Có một cô còn sinh tận ba đứa, nhưng hiện giờ cả nhà họ Tông đều không chịu nhận đấy?" Triệu Tây Chính nói, "Một số phụ nữ chỉ thích hợp để yêu đương."
"Triệu Tây Chính."
Lê Tiện Nam đợi hắn nói xong mới lên tiếng, gọi thẳng tên họ của Triệu Tây Chính.
Hai người đã biết nhau hơn mười năm, và Lê Tiện Nam rất ít khi gọi thẳng cả họ và tên của hắn.
Không dễ để nhận ra Lê Tiện Nam tức giận, vốn dĩ khuôn mặt của anh đã không có biểu cảm gì và cũng không cười nhiều. Mỗi lần anh dùng ánh mắt lạnh lùng này nhìn người, sẽ khiến người ta không tự chủ được nghiêm túc ngồi thẳng lưng.
"Nhìn kỹ xem, cô ấy có giống như những người cậu đưa tới không?" Lê Tiện Nam vẫn đang cầm ly rượu, giọng nói không nhẹ cũng không nặng khiến những người đàn ông xung quanh đều không nhịn được mà im bặt.
Diệp Phi ngồi ở một chỗ cách đó không xa, Triệu Tây Mi lười biếng ngồi đối diện cô. Cô yên lặng ăn miếng bánh, mỗi lần Triệu Tây Mi nói gì đó thì cô cũng chỉ mỉm cười.
Mờ nhạt đến nỗi không có cảm giác tồn tại.
Nhưng ngay cả khi chỉ ngồi một chỗ mà cô vẫn toát khí chất xuất sắc một cách lạ thường.
Không có phấn son lòe loẹt, không có tiếng cười thái quá và cũng không tranh không giành. Chỉ cần cô cười lên, sẽ khiến người ta cảm thấy thật yên bình.
"Cô ấy có dự định riêng và tài năng, cô ấy không phải một người vô dụng để bất kỳ ai muốn chơi đùa tình cảm cũng được." Lê Tiện Nam đặt ly rượu xuống và trầm giọng nói, "Khi ở bên cạnh tôi, cô ấy có thể liều lĩnh và làm bất cứ điều gì mình muốn. Diệp Phi không có định nghĩa, và sẽ không bị định nghĩa."
-
Thực ra sau khi nói chuyện xong với Triệu Tây Mi, Diệp Phi mới bất giác nhận ra rằng Lê Tiện Nam thực sự muốn đưa cô tiếp xúc với những người có vị trí cao hơn, nhưng Diệp Phi không có nhiều dự định như vậy.
Khi Lê Tiện Nam đang nói chuyện với người khác, cô sẽ không đi làm phiền anh mà chỉ ngồi im lặng xem những gì Triệu Tây Mi gửi.
Cũng không phải bài viết quá phức tạp, Triệu Tây Mi nói rất mơ hồ nên Diệp Phi hỏi thẳng tại sao cô ấy không viết?
Triệu Tây Mi chế nhạo và nói rằng vì người lập kế hoạch là một người không biết điều, anh ta không thể trả nổi tiền nhuận bút cho cô ấy.
Sau khi nói xong, Triệu Tây Mi y như rằng bị đạp trúng chỗ đau nên cầm áo khoác bỏ đi, sau khi rời đi cô ấy bất ngờ quay lại gõ bàn và nói: "Cô đừng lo lắng, tôi không có giận cô đâu."
Diệp Phi ngây thơ gật đầu.
Triệu Tây Mi nháy mắt với cô, khiến Diệp Phi vô cớ cảm thấy Triệu Tây Mi là người tốt.
Cô ngồi đó nghiên cứu về bài viết, thực chất đây là một phần mềm xã hội chưa được lên kệ, nhưng tiếc rằng phần mềm này vẫn còn khá đơn giản vì chỉ dùng để đăng bài chia sẻ cuộc sống.
Xung quanh đều có người tới lui, nhưng Diệp Phi chỉ lo tập trung nghiên cứu bài viết.
Lê Tiện Nam từ xa nhìn cô rồi mỉm cười không rõ lý do.
Cô thực sự rất trong sáng.
Khi bữa tiệc kết thúc, Lê Tiện Nam đã uống một chút rượu nên để Kha Kỳ lái xe.
Kha Kỳ lái xe ổn định, Diệp Phi nhìn Lê Tiện Nam bỗng nhớ tới lần trước Kha Kỳ nói sau khi anh uống rượu sẽ bị đau đầu. Cô ngập ngừng muốn hỏi trong nhà còn Ibuprofen không, nên cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Lê Tiện Nam dường như cảm nhận được nên từ từ mở mắt ra, mắt anh giống như đá Obsidian lóng lánh và dường như còn toát ra một vẻ mập mờ.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Lê Tiện Nam hỏi cô, cố tình nghiêng người sang một bên để tựa vào người cô.
Áo khoác của anh vẫn thoang thoảng mùi thuốc lá.
"Anh sẽ bị đau đầu à? Em thấy phía trước có một hiệu thuốc, cần mua Ibuprofen cho anh không?" Diệp Phi nhẹ giọng hỏi anh.
"Không cần, tôi chỉ uống một hớp rượu thôi." Lê Tiện Nam kéo tay cô lại đặt trên đùi, ngón tay cọ vào lòng bàn tay cô, trầm giọng hỏi cô: "Sao hôm nay không nói lời nào?"
"Lê Tiện Nam."
"Nghe."
"Em không muốn quen biết những người có địa vị cao đâu, thật đó. Những gì em muốn không cao xa chút nào, em chỉ muốn có một công việc tốt là được." Diệp Phi ngừng lại, nhìn xuống những ngón tay của anh. Tay của anh rất đẹp, khi ngón tay của anh cọ vào lòng bàn tay cô khiến cô cảm giác ngứa và như thể có gì đó đang phất qua trái tim.
"Lê Tiện Nam, em không muốn dùng anh làm bàn đạp để bước vào giới thượng lưu. Nếu không sau này khi mọi người nhắc đến em, họ đều sẽ nói đó là công lao của anh."
Thật ra trong những lời này ẩn chứa một phần hàm ý, cho dù cô thật sự bước chân vào giới thượng lưu, thì sau khi mối quan hệ của bọn họ kết thúc cô vẫn không thể phủi sạch dấu vết anh để lại trên người mình.
Lúc bắt đầu đã không rõ ràng, thì khi kết thúc cũng đừng nhung nhớ làm chi.
Lê Tiện Nam nghiêng đầu nhìn cô rồi hơi nheo mắt lại, trong lòng anh chợt nhớ tới một số hình ảnh đã trở nên rất phai mờ.
Có một người phụ nữ đã chết, cũng có đôi mắt hạnh như vậy.
Lòng cũng rất tàn nhẫn.
"Phi Phi, em thật sự tàn nhẫn đến vậy à?"
"Hả?" Diệp Phi không biết tại sao anh lại nói thế.
"Em không muốn dính dáng đến tôi chút nào sao?"
"Không phải." Diệp Phi sững sờ, "Tại sao anh lại nghĩ như vậy? Là bởi vì em không muốn thứ gì quá cao xa... Em chưa từng muốn bước vào giới thượng lưu, em thấy như bây giờ là tốt rồi."
Lê Tiện Nam nhắm mắt không trả lời.
Diệp Phi cảm thấy anh hiểu lầm, nhéo nhéo lòng bàn tay, "Lê Tiện Nam, thật sự không phải."
Giọng điệu đã nghiêm túc hơn.
"Không phải cái gì?" Anh cố tình hỏi.
"Em không phải không muốn dính líu đến anh."
"Tôi không tin lắm đâu." Lê Tiện Nam cố tình dựa sát vào cô, "Nếu em hôn tôi, tôi mới miễn cưỡng tin."
Anh đột nhiên tới gần, mùi rượu rất nhẹ nên quả thật anh chỉ nhấp một ngụm rượu whisky. Hơn nữa anh còn rất tỉnh táo, nhưng mùi rượu hòa quyện trên người hắn tạo thành một thứ quyến rũ khó cưỡng.
"Ngài Lê, đến nơi rồi nên tôi xin phép đi trước." Kha Kỳ dừng xe và lễ phép nói một câu.
Lê Tiện Nam phớt lờ y, Kha Kỳ tự giác xuống xe rồi rời đi.
"Lê Tiện Nam."
Gương mặt của Diệp Phi đỏ bừng, hoàn toàn quên mất có tài xế Kha Kỳ phía trước.
"Hửm?"
"... Kha Kỳ cứ vậy mà đi, rồi anh ấy về bằng cách nào? Hình như tàu điện ngầm đã dừng hoạt động rồi mà?"
"Lo cho anh ta làm gì." Lê Tiện Nam hơi chống người lên, dùng tay phải nắm cằm cô lên rồi vuốt ve vài cái, giọng điệu gợi cảm, "Em thực sự muốn làm kẻ nói dối sao?"
Lời nói này thật mờ ám.
Thật sự không có nhiều người sống ở Cung đàn phía Tây nên rất yên tĩnh, chỉ có tòa nhà của anh vẫn đang phát ra ánh sáng.
Một lớp ánh sáng nhẹ nhàng phủ trên người anh, càng giống như một sự cám dỗ.
Lông mi của Diệp Phi run run, khuôn mặt của Lê Tiện Nam đang ở gần trước mặt cô. Hôm nay anh không đeo cà vạt, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng có sọc xanh đậm. Anh còn có một chiếc kẹp áo ở phần eo, nên bây giờ chiếc kẹp kim loại cứng và lạnh đang cộm ở eo cô.
"Phi Phi, đừng tính toán chi li với tôi như vậy." Lê Tiện Nam rõ ràng rất tỉnh táo nhưng giọng nói của anh có phần mê ly. Dù tình huống không chân thật lắm, nhưng hơi ấm chạm vào cổ cô rất ấm áp, "Sao em lại như vậy, đừng để mình có bất kỳ điều gì hối tiếc. Em muốn thế nào thì tôi cũng sẽ nghe theo, em phải hứa với tôi điều này... Phi Phi, đừng nói lời tạm biệt với tôi."
Cả người Diệp Phi cứng đờ, vài giây sau cô mới gật đầu đồng ý.
Lê Tiện Nam nghiêng người và hôn môi cô bằng đôi môi ấm áp của anh, nụ hôn dần dần rơi xuống cằm và cổ của cô.
Trong chiếc xe chật hẹp, không khí nóng rực phả ra liên tục.
Nơi đây cách ly mọi âm thanh bên ngoài, ngoài ra nó còn khiến các giác quan của cô trở nên nhạy bén.
Nghe được tiếng thở của anh, cảm nhận được nụ hôn của anh, bàn tay hai người đan vào nhau tạo ra một nhiệt độ nóng đến nỗi khiến trái tim cô tan chảy.
Lê Tiện Nam cười khẽ, "Em có vẻ căng thẳng nhỉ?"
"Không…"
Diệp Phi lựa chọn nhìn về hướng ao cá ngoài cửa sổ, lâu lâi có vài con cá koi nghịch ngợm nhảy lên khỏi mặt hồ làm nước bắn tung tóe.
"Sao có thể để em có ký ức khó chịu như vậy." Lê Tiện Nam hôn lên cằm cô, "Đi thôi, xuống xe."
Lê Tiện Nam cử động, anh cởi chiếc khăn quàng cổ mình đang đeo rồi cẩn thận quấn lên cổ cô.
"Còn vài bước nữa thôi, không sao đâu."
"Vài bước cũng không được, nếu bị cảm lạnh thì em lại phải chịu khổ." Lê Tiện Nam mỉm cười, bàn tay to đột nhiên chạm vào trán cô.
Chính cô cũng không nhận ra mình đang đổ mồ hôi.
Diệp Phi được anh nắm tay xuống xe. Trong sân yên tĩnh, cá koi và hồng long bơi chậm rãi dưới nước, dưới hồ còn có mấy cây thủy sinh đang cùng uốn lượn theo dòng nước.
Bóng cây hải đường chiếu xuống mặt nước.
Lê Tiện Nam nắm tay cô bước vào trong, anh nói: "Đến tháng 4 tháng 5 cây hải đường mới nở hoa, lúc đó em và tôi cùng ngắm hoa nở nhé."
"Lê Tiện Nam, anh có thấy em rất kỳ quái không..."
"Tại sao?"
"Em không tranh giành, suy xét đủ thứ, lo âu quá nhiều..."
"..."
"Lê Tiện Nam, em..."
Trước khi cô nói xong, Lê Tiện Nam đã dừng bước.
Phiến đá xanh hẹp giữa mặt nước lăn tăn, cá koi bơi lội tung tăng bên dưới hồ.
Lê Tiện Nam đột nhiên quay đầu nhìn cô, một đôi mắt đẹp đang nhìn cô.
Giữa ánh trăng và ánh nước, sự thâm tình trong mắt anh càng khó che giấu.
"Phi Phi, dù em có ra sao thì tôi vẫn chấp nhận." Lê Tiện Nam nắm tay cô, "Em được tôi thiên vị."
Lời nói của Diệp Phi nghẹn lại trong cổ họng.
Môi cô mấp máy, nhưng không nói lời nào.
Lê Tiện Nam cứ như vậy nhìn cô.
Một người vốn dĩ lạnh lùng và cô đơn, nhưng bàn tay anh khi nắm tay cô lại tỏa ra hơi ấm.
"Được, em sẽ xem hoa hải đường nở với anh." Diệp Phi hít một hơi, hơi ấm và mùi của anh vẫn còn trên chiếc khăn, "Em sẽ không bao giờ nói lời tạm biệt với anh."
Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad @jornehi75