Editor – Tử Dương (*) Tin tưởng và ngưỡng mộ. Bách Chính vò lung tung xong bèn mở một góc áo khoác ra, sau lớp áo là gương mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt đỏ ửng như mắt thỏ con.
Đầu tóc Dụ Sân bù xù, ngoan ngoãn nhìn cậu.
Bách Chính lại trưng cái mặt khó ăn khó ở: "Cầm áo, đợi tôi lấy cúp rồi về xử cô sau."
Dụ Sân cong mắt, ôm áo cậu, gật đầu mạnh.
Bách Chính quành lại sân đấu.
Đám Kiều Huy không biết cậu đi đâu nên tưởng cậu đi toilet.
"Chính ca, muốn tụi này thuật lại quy tắc thi không."
Bách Chính nói: "Không cần." Tuy nóng tính nhưng không bao giờ có chuyện để mình phạm luật, huống hồ mỗi một hạng mục ở đây cậu đều nắm rõ luật chơi.
Sân vận động bắt đầu phát loa thông báo danh sách và quy chế thi.
Quy chế chia làm ba phần, vòng loại, vòng bán kết và vòng chung kết.
Các nam sinh bên trường Hành Việt đều nghiêm túc lắng nghe ai sẽ là đối thủ của họ.
"Vì danh sách các đội đăng kí thi bóng chuyền ở vòng loại có sự thay đổi nên ban tổ chức quyết định để trường Hành Việt tranh tài với trường trung học Hoa Quang."
Nghe thông báo, cả sân vận động cười ồ lên.
Có người phì cười nói: "Quá tuyệt vời, cho hai cái trường dốt nát đó đấu với nhau thì còn gì bằng."
"Thi coi ai choảng nhau lợi hại hơn."
"Ha ha ha!"
Đừng nói Kiều Huy, lần này ngay cả Bàng Thư Vinh cũng phải nổi cáu.
Ai không mà không biết năm nào trường Hoa Quang cũng chơi đểu nhất trận, phạm quy như cơm bữa, ban tổ chức cố tình xếp bọn họ gặp Hoa Quang thì có khác gì đang coi thường Hành Việt yếu kém.
Bách Chính bình tĩnh một cách lạ kì, chỉ cười lạnh rồi thôi.
"Hay đấy."
Sự bình tĩnh của của cậu như tiếp thêm tinh thần cho đám Kiều Huy, cố gắng áp chế cảm xúc.
Nếu suy theo hướng tích cực thì sự kém cỏi của trường Hoa Quang sẽ có ích cho bọn họ. Chỉ cần chơi tốt, không khó để ngạo(*) lại đám khán giả ở vòng bán kết và chung kết.
(đồng nghĩ với khinh thường, chế giễu) Hai phút trước khi bắt đầu trận đấu, Dụ Sân thấy Đinh Tử Nghiên.
Hôm nay Đinh Tử Nghiên cố tình trang điểm, mặc đầm đỏ, còn buộc tóc bằng khăn turban. Nghe tiếng thông báo và tiếng tranh luận của khán giả, cô ta nhỏ giọng lầu bầu: "Hành Việt toàn lũ mọi rợ." Cũng may ở đây không ai nhận ra cô ta học Hành Việt.
Đinh Tử Nghiên cũng thấy Dụ Sân. Cô ngồi dãy sau, tay ôm áo khoác thể thao màu trắng.
Đinh Tử Nghiên càng nhìn càng thấy cái áo đó quen quen, gương mặt đột nhiên xám ngoét.
Cô ta chạy tới chổ Dụ Sân đang ngồi: "Áo của Bách Chính đúng không?"
Từ hôm cứu Đinh Tử Nghiên tới giờ, Dụ Sân đã có ác cảm với cô gái này. Dụ Sân không muốn cãi nhau với người mình không thích nên chọn cách im lặng.
Đinh Tử Nghiên nói: "Hỏi mày đó."
Dụ Sân đành nhắc nhẹ: "Cậu đến đây để cổ vũ Mục Nguyên mà."
Đinh Tử Nghiên cứng người, đúng là vì Mục Nguyên nên cô ta mới tới, thậm chí còn cho rằng việc Bách Chính xuất hiện ở đây là vô cùng mất mặt. Anh ta sợ tiếng xấu của mình chưa đủ để người ta biết sao?
Tuy tính Bách Chính thô lỗ nhưng nhờ anh ta mà Đinh Tử Nghiên lúc nào cũng có cảm giác đứng trên vạn người, đó cũng là lý do tại sao cô ta đã có bạn trai nhưng vẫn không nỡ bỏ Bách Chính. Mỗi lần nhìn gương mặt xinh xắn của Dụ Sân là trong lòng cô ta lại bức bối khó chịu, có lẽ cô ta đang sợ đồ chơi của mình bị người khác cướp mất.
Đinh Tử Nghiên nói: "Xem ra mày vẫn chưa biết sợ nhỉ, lần trước bị Bách Chính ép nên phải xin lỗi tao, vì anh ta mà chuyện xấu hổ làm cũng dám làm, đáng tiếc, Bách Chính ghét mày. Trong khi cả trường này đều biết người anh ấy thích là ai." Cô ta cười đắc ý.
Dụ Sân nhìn Đinh Tử Nghiên, thật hết nói nỗi. Ân nhân thích ai thì liên quan gì tới cô?
Đinh Tử Nghiên thấy Dụ Sân không giận còn đần mặt ra đó làm cô ta điên máu, muốn đánh con nhỏ này một trận. Nghẹn nửa ngày, đành hậm hực về chổ.
Lúc này trận đấu đã bắt đầu.
Dụ Sân khẩn trương nhìn tình hình trong sân.
Bách Chính, Kiều Huy đứng đối diện tuyển thủ trường Hoa Quang.
Nhưng trùng hợp ở chổ trong đám đối thủ có cả Trương Khôn.
Vẻ mặt Trương Khôn khi thấy Bách Chính chắc phải dùng từ "nồi cám heo" để hình dung, nhờ cuộc ẩu đả lần trước ở hẻm mà tới giờ toàn thân cậu ta vẫn còn ê ẩm.
Kiều Huy suýt phì cười: "Đậu mè, Trương Khôn kìa."
Bách Chính khoanh tay cười cười.
Trương Khôn: "..." Số cậu ta tới đây coi như đã tận, nhưng thi thì không thể dừng.
Trọng tài thổi còi, phía Trương Khôn bắt đầu phát bóng.
Đại đa số đều ùa qua Tam Trung và Thất Trung, khán giả xem trận này lèo tèo có mấy người, cũng phải thôi, đâu ai khùng tới độ rảnh rỗi ngồi đây xem hai ngôi trường tệ hại kia "mỗ" nhau.
Khí thế của đám Bách Chính thừa sức đè bẹp đội Trương Khôn, mới đó mà đã xong một trận.
Bầu không khí ở cuộc thi liên kết có phần gấp rút, nghỉ ngơi được nửa tiếng là loa phát thanh bắt đầu thông báo kết quả.
"Vòng bán kết, Nhất trung đấu với Hành Việt."
"Trường quốc tế đấu với trường Tam trung."
......
Lúc này dính đối thủ là trường Nhất Trung nên lượng người xem Bách Chính thi đấu cũng từ từ tăng dần.
Bên mé khán đài có người bỡn cợt hô to: "Đầu hàng đi Hành Việt, tao cho phép tụi bây thua trước đó. Ha ha ha!"
Xung quanh cười ầm lên.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Bách Chính nhìn phía đối diện có vài gương mặt khá quen, trong đó có vài tên mới cười bọn họ lúc nãy, ánh mắt lạnh băng.
Chạm trúng cái nhìn bất thiện của Bách Chính, người phụ trách dẫn bóng lẫn bắt bóng đều thấy ớn lạnh.
Bọn họ không dám chủ quan, cơ bắp căng chặt.
Lần phát bóng đầu tiên thuộc về phía đối thủ.
Kiều Huy là người tiếp được, cậu chàng nổi nóng chuyền cho Bàng Thư Vinh.
Bàng Thư Vinh lập tức chuyền cho Bách Chính.
Bách Chính căn bản không khách khí, nhảy lên phát bóng.
Quả bóng bay ngược về bằng tốc độ đạn bắn, góc độ lại đúng ngay góc chết. Các cầu thủ Nhất Trung vội vã tiếp bóng.
Mặc dù tiếp được nhưng... con mẹ nó! Đau tê tái! Này mà là bóng chuyền hả? Còn hơn bom nguyên tử nữa!
Tuyển thủ Nhất Trung sầm mặt ngã xuống đất.
Đám người rít khí, không ngờ mới có cú phát bóng đầu tiên mà đã có người ngã quỵ.
Đội trưởng Nhât trung bình tĩnh nói: "Đứng lên, tại sao phải sợ."
Kiều Huy khinh thường xùy một tiếng.
Bách Chính chặn hết mọi cơ hội trở mình của đám đối thủ, tiếng cười nhạo lúc nãy càng thôi thúc cậu quyết tâm hơn bao giờ hết, mỗi lần tiếp bóng hay phát bóng đều nhắm ngay chổ hiểm mà đi.
Các đối thủ lần lượt ngã xuống đất, cho đến khi người cuối cùng không còn sức ra sân được nữa. Bầu không khí trong sân im lặng đến đáng sợ.
Trận này kết thúc còn nhanh hơn trận bên Hoa Quang, các cổ động viên ngoài mặt cổ vũ nhưng lòng bàn tay đã sớm đổ đầy mồ hôi, ngây ra như phỗng.
Đến đội Trương Khôn cũng hóa đá, đám Hành Việt này đúng là bạo lực hết chổ nói.
Lúc bắt tay giao hữu, Bách Chính cười khẩy, giọng điệu ngông cuồng: "Sau này muốn làm cháu tụi này cũng phải ra dáng chút nhé."(*)
Cả lũ Nhất Trung đen mặt.
Khán giả cũng không tin vào mắt mình: "Không phải chứ, phía Nhất Trung toàn phát bóng chứ chưa tiếp bóng được lần nào mà đã kết thúc trận đấu rồi?"
Mặc dù không tin nhưng sự thật mãi mãi là sự thật.
Kết thúc phần thi, giữa trưa bắt đầu trận chung kết.
Hành Việt thắng hai trận, Dụ Sân hạnh phúc vô cùng, cô tranh thủ qua nhà ăn ăn cơm rồi chạy nhanh về.
Hai giờ chiều, vẫn là giọng nữ thông báo: "Tôi xin thông báo hai đội bóng chuyền nam được vào chung kết là trường trung học Tam Trung và trường trung học Hành Việt!"
Cả sân ồ lên!
Không ngờ Hành Việt lại bò tới tận chung kết, còn giáp mặt với nam thần Tam Trung nữa!
Dụ Sân nghe người ta nói: "Năm nay Tam Trung đấu Hành Việt hả? Hình như có cả Mục Nguyên đúng không?"
"Đúng vậy, mình phải đi cổ vũ mới được."
Mục Nguyên?
Dụ Sân thường xuyên nghe thấy cái tên này, nhưng cô chưa gặp bao giờ.
Chặn sáng Đinh Tử Nghiên còn lo ngáp ngắn ngáp dài, nhưng giờ Mục Nguyên ra sân thì mọi chuyện đã khác.
Ngay đường nối ra sân, sáu thiếu niên mặc đồng phục xanh lam bước ra.
Bọn họ ăn mặc gọn gàng, tóc tai đúng chuẩn nội quy học sinh.Hoàn toàn khác xa vẻ lưu manh của đám Bách Chính, các tuyển thủ Tam Trung hưng phấn nhìn bọn họ.
Đinh Tử Nghiên thét chói tai: "Mục Nguyên!"
Trong sân vì sự xuất hiện của Mục Nguyên sôi nổi hẳn lên, cổ động viên cổ vũ Tam Trung múa may hét lớn: "Tam Trung cố lên, Tam Trung tất thắng!"
"Mục Nguyên cố lên!"
"Mục Nguyên vô địch! Mục Nguyên đè bẹp tụi nó đi!"
Bầu không khí rầm rộ chưa từng có, rốt cuộc Dụ Sân đã được "diện kiến" Mục Nguyên trong truyền thuyết.
Gương mặt hòa nhã, ánh mắt sáng trong. Trước sự tung hô của nhiều người như vậy, biểu cảm trên mặt cậu không có lấy nửa phần tự đắc, mà ngược lại còn nghiêm túc hơn.
Cậu không kiêu căng cũng không khinh địch.
Dụ Sân hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn Mục Nguyên, sau đó quay lại nhìn Bách Chính.
Mục Nguyên như có dự cảm, quay đầu nhìn trúng cô gái ngồi bên khán đài. Ánh nắng chiều rực rỡ tỏ rõ đôi mắt sáng ngời của cô gái xinh đẹp đó, một nét nhìn đậm chất tín ngưỡng. Đôi mắt này... Mục Nguyên thất thần.
Người đứng gần huýt cậu: "Đội trưởng, sao vậy?"
Mục Nguyên bất động, lầu đầu tiên bị ánh mắt của một cô gái xa lạ làm cho ngơ ngẩn, cậu mím môi, không dám nhìn nữa.
Khóe miệng Bách Chính nở nụ cười biếng nhác, tròng mắt mang ý chế giễu.
Tam Trung vừa ra sân, Kiều Huy có cảm giác gần như tất cả những người ở đây đều hô "Tam Trung tất thắng".
Kiều Huy hạ giọng nói với Bàng Thư Vinh: "Dữ dằn thật, tên Mục Nguyên này lợi hại vậy sao?"
Bàng Thư Vinh cười khổ: "Ừ."
"Chúng ta thẳng nổi không?"
Bàng Thư Vinh nói: "Không biết, cố gắng thôi."
Kiều Huy nói: "Gì? Tụi mình cũng lợi hại mà, không tin cậu nghe đi, có người cổ vũ tụi mình đó."
Bàng Thư Vinh nghĩ thầm làm gì có! Nhưng vẫn dỏng tai nghe.
Đám khán giả xướng to: "Hành Việt thua đi!"
"Hành Việt xong đời!"
"Hành Việt xấu xa! Hành Việt thua cuộc!"
......
Bàng Thư Vinh: "..." con mẹ cậu đó Kiều Huy.
Kiều Huy: "Ha ha ha ha!"
Các tuyển thủ Tam Trung lần lượt vào vị trí, có người nói với Mục Nguyên: "Đội trưởng, đối thủ của chúng ta toàn lũ côn đồ, có gì đáng để cậu sợ chứ."
Mục Nguyên nghiêm nghị nói: "Đừng để mình bắt gặp cậu nói câu này thêm lần nào nữa, mỗi người đều có biệt tài, Nhất Trung thậm chí còn chưa được phát bóng lần nào! mọi người quá coi thường chiến tích của Hành Việt ở vòng bán kết rồi."
Các tuyển thủ kinh ngạc: "Thật sao!"
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần: "Nghe đội trưởng, tập trung cao độ, không được khinh địch."
Bách Chính đã quá quen với mấy cảnh thế này, sự thật là mỗi lần Mục Nguyên xuất hiện, tiếng cổ vũ không bao giờ đến phiên cậu.
Bách Chính nhìn quét qua biển người, Kiều Huy tâm linh tương thông nói: "Chính ca, kiếm Đinh Tử Nghiên hả? Đừng lo, chỉ cần chúng ta thắng Mục Nguyên, Đinh Tử Nghiên sẽ tự biết ai mới là kẻ mạnh thật sự. Đến lúc đó coi chừng cô ta bỏ Mục Nguyên luôn ha ha ha."
Bách Chính sượng người, thờ ơ đáp: "Ừ."
Trọng tài tuýt còi, hai bên chia nhau đứng trước đường biên.
Tiếng còi vang lên lần hai, tất cả đồng loạt dừng đúng vị trí.
Kiều Huy chưa từng tham gia hình thức thi đấu kiểu này, trận này khó chơi hơn trận trước nhiều, tay cậu run run.
Vì quá khẩn trương, ván đầu tiên Kiều Huy không tiếp được bóng, bóng rơi xuống đất.
Cả khán đài hô to: "Vào..."
Ngay sau đó là một tràn pháo tay, tiếng cổ vũ Tam Trung càng lúc càng lớn.
Tam Trung ăn ý nhìn nhau.
Dụ Sân đứng bật dậy, chạy xuống hàng đầu.
Mặc kệ tiếng hô hoán Tam Trung xung quanh, cũng mặc kệ đám Bách Chính có nghe hay không, tay cô chụm lại thành loa, hét lên: "Hành Việt cố lên! Bách Chính cố lên!"
Gương mặt hai nữ sinh quái dị: "Hành Việt?"
"Mục Nguyên ở đây mà dám cổ vũ cho tên Bách Chính khốn nạn đó? Điên hả."
Dụ Sân biết trận đấu này đang đẩy Bách Chính vào thế khó. Một người từ nhỏ đến lớn mang danh nam thần, con cưng của trời, còn Bách Chính trong mắt đa số học sinh ở đây là một tên rác rưởi, không hơn không kém.
Sau sai lầm của Kiều Huy, cả đám mới hiểu lý do tại sao giải quán quân mấy năm trước đều rơi vào tay Tam Trung.
Bách Chính vỗ vai Kiều Huy: "Lên dây cót nào, đừng có làm cái vẻ nhát gan đó nữa."
Cậu ghìm mắt nhìn Mục Nguyên, khuôn miệng ngạo mạn tự tin.
Tới đi, hôm nay Bách Chính này sẽ cho các người thấy lão tử và đám huynh đệ không phải loại thích đứng yên để mấy người muốn nghiền thế nào thì nghiền!
(*) Cháu trong cháu trai, ý BC muốn nói trứng mà đòi khôn hơn vịt, phận làm ""cháu"" mà đòi hơn ""ông bà"".