Editor – Tử Dương
***
Đây là chân lý mà Bách Chính học được từ lúc cậu vẫn còn là một cậu bé, càng tàn nhẫn thì càng có cơ hội sống sót.
Con mèo hoang vừa vọt vào hẻm thấy Bách Chính, đột nhiên chạy mất dạng.
Dụ Sân ngồi xổm cạnh cậu: "Bách Chính, anh phải tới bệnh viện."
Cô giơ tay, định đỡ cậu dậy.
Vết máu trên miệng Bách Chính đã sớm khô, cậu khàn giọng: "Em đừng đụng anh."
Mẹ ruột cậu muốn đánh chết cậu, người nhà họ Bách thì chẳng ai dám quản. Dụ Sân bị cậu ức hiếp, bị cậu lừa, thậm chí chưa lần nào cậu đối xử tốt với cô ấy, ngay cả lấy công chuộc tội còn làm chưa xong, nên cô không cần phải quan tâm cậu.
Thậm chí bây giờ, Bách Chính rất muốn nói cho cô biết rằng: Cậu không phải ân nhân của cô, Mục Nguyên mới là ân nhân thật sự, cô đừng quan tâm cậu nữa, cô đi tìm cậu ta đi.
Thế giới này... vỗn dĩ không có ai thật lòng yêu thương cậu.
Đồng tử Bách Chính chiếu thẳng vào mắt Dụ Sân, yên tĩnh đến lạ. Cô rất đẹp, chùm sáng tỏa ra từ đèn pin làm góc nghiêng gương mặt sáng bừng. Ở trường Hành Việt, có nam sinh nào mà không thích cô. Nhưng cô cứ ngốc nghếch chạy theo cậu, nỗ lực để cậu được thi đấu, ngay cả bàn thắng đầu tiên trong đời cũng do một tay cô ban tặng.
Bách Chính biết rõ, Dụ Sân không được dây dưa với cậu nữa, đau đớn không đủ sức khiến cậu gục ngã, nhưng cô thì khác.
Bách Chính cười giễu, vừa định há miệng, máu tươi lại tràn ra yết hầu.
Mặt Bách Chính tái mét, cắn chặt khớp hàm.
Dụ Sân vội cất đèn pin vô túi.
Dáng vẻ kiên cường của Bách Chính ẩn sau màn đêm tối mịt, Dụ Sân nhẹ giọng khuyên: "Chỉ cần anh muốn, em sẽ luôn bên anh, đừng sợ, em đưa anh tới bệnh viện."
Cô gái nhỏ cẩn thận tránh mấy chỗ có vết thương, cố sức đỡ cậu dậy.
Anh chàng này quá nặng, Dụ Sân lảo đảo, nhưng vì sợ cậu ngã nên gắng đứng vững.
Từ đầu đến cuối, Bách Chính không rên tiếng nào.
Cô đỡ cậu, bước từng bước một, ra khỏi con hẻm tối tăm.
Bách Chính nhìn từ ánh đèn nhạt màu trong trường đến ánh đèn tỏ dọc hai bên phố, cuối cùng là ánh nghê hồng(*) trên bầu trời.
Sắp bước sang mùa đông, đường phố vắng người qua lại.
Sau lưng bọn họ là cánh song sắt dựng thẳng, Bách Chính hiện không còn chút sức lực nào, hơn nửa trọng lượng cơ thể đều dồn vào người cô gái.
Cậu rũ mắt nhìn Dụ Sân.
Cô gái nhỏ ốm yếu gầy tom, cả năm nay không thấy cô lớn hơn xíu nào, nhưng lại trưng vẻ mặt nghiêm túc mà cậu chưa thấy bao giờ.
Bách Chính càng nhìn càng đau lòng, đáng ra tối nay cậu đã xém chết ở đó.
Bách Chính siết chặt tay, cảm nhận nhiệt độ từ cô.
Rất ấm, không giống khí trời lạnh lẽo ngoài kia.
Bách Chính thấy máu mình dính lên áo cô, như khiến cô bị vấy bẩn bởi những thứ phàm tục, đầu ngón tay Bách Chính run run, giật tay lại.
Đến giờ Dụ Sân mới biết, ở đây không có chiếc xe nào đi ngang.
"Chúng ta qua mé đối diện được không?"
Khoang miệng Bách Chính sặc mùi máu tươi, thấy cô nhìn mình, cậu gật đầu.
Dụ Sân liền đỡ cậu qua hướng dối diện: "Chậm chút, đừng sợ Bách Chính, chúng ta sắp tới bệnh viện rồi."
Thật ra Bách Chính không sợ gì cả, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên cậu phát hiện, chỉ cần có người kiên định đến gần cậu, đối xử tốt với cậu, thì cậu không cần phải gồng mình làm kẻ xấu, thậm chí còn có cơ hội sống sót.
Hai người chật vật lắm mới đến được bệnh viện, lăn lộn một hồi lại kéo tới tận nửa đêm.
Sau khi vị bác sĩ kiểm tra cho Bách Chính gỡ khẩu trang xuống, Dụ Sân mới biết vết thương của Bách Chính nghiêm trọng đến mức nào.
"Điều cần nhất bây giờ là tiến hành phẫu thuật, người bệnh bị gãy xương sườn. Hai tay lẫn cổ chân đều bị trật khớp, nội tạng xuất huyết." Bác sĩ nhíu mày: "Cô là người nhà bệnh nhân đúng không? Trước khi phẫu thuật phải kí tên."
Dụ Sân sửng sốt.
Cô không ngờ, mọi chuyện hoàn toàn khác xa những lời Bách Chính từng nói.
Dụ Sân không biết nên liên lạc với người nhà Bách Chính thế nào, hơn nữa cô nghe Tang Tang kể, kẻ khiến Bách Chính ra nông nỗi như hôm nay không ai khác ngoài đám người đó.
Dụ Sân lo lắng, định hỏi bác sĩ phẫu thuật cho Bách Chính trước được không.
Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, một đám người đã vội vã chạy tới.
Đi đầu là người đàn ông trung niên có hơi quen mặt, Dụ Sân sực nhớ cô từng gặp người đàn ông này cách đây không lâu, bác ấy là người được Bách Chính gọi tới thị uy Mục Nguyên, Dụ Sân thở phào.
Từ Học Dân vội vàng thương lượng với bác sĩ.
Bách Chính không cho ông đi theo, nên việc Bách Chính xảy ra chuyện, dĩ nhiên ông là người biết cuối cùng.
Từ Học Dân tự trách bản thân không làm tròn bổn phận.
Ngay sau đó, cuộc phẫu thuật bắt đầu tiến hành.
Từ Học Dân lúc này mới có thời gian chú ý đến Dụ Sân, cô ngoan ngoãn đứng cạnh dãy ghế, không quấy rầy ông làm việc.
Dụ Sân không quen Từ Học Dân, nhưng Từ Học Dân lại biết cô.
Dù sao nguyên nhân khiến Bách Chính hai lần chủ động tìm ông đều vì cô bé này.
Từ Học Dân mặc tây trang, cúi đầu khấu tạ Dụ Sân: "Cảm ơn bạn học đã đưa Bách thiếu đến bệnh viện."
Lần đầu tiên có người cúi đầu cảm ơn cô, mà người đó còn là người lớn tuổi, Dụ Sân ngượng chín mặt.
Cô gật đầu: "Nếu bác đã ở đây, vậy con xin phép về."
Từ Học Dân không giữ cô lại, còn lịch sự cho người đưa cô về trường.
Lúc Dụ Sân quay lại trường, con phố ăn vặt chỉ còn lác đác vài tiệm, mèo hoang nằm cuộn mình trước hẻm, gió thổi lạnh, mặc dù trời đã sững tối nhưng mắt nó vẫn sáng ngời, nhìn người xung quanh bằng ánh mắt cảnh giác.
Dụ Sân dừng bước, ghé qua phố mua một cây xúc xích nướng, đặt gần chổ nó.
Cô cong mắt: "Cảm ơn em đã tìm anh ấy."
*
Kể từ khi trường Hành Việt được thành lập cho tới nay, cánh cổng sắt tưởng chừng vô dụng lại đột nhiên đóng cửa, đám học sinh chợt hiểu, sự tồn tại của cánh cửa đó không đơn giản như bọn họ vẫn nghĩ.
Bọn học sinh đều hiếu kỳ, các phiên bản bát quái bắt đầu tung hoành khắp trường.
"Nghe nói cánh cổng đó mới được sửa lại hồi năm rồi, ngay lúc tụi mình vừa nhập học, trong khi thư viện còn chưa kịp sửa, mà trường đã lo tới cái cổng."
"Cái này mình biết, thư viện có thêm kinh phí là nhờ nhà họ Bách góp tiền, có khi nào vụ cổng cũng do họ yêu cầu không?"
"Khó hiểu quá, chẳng phải Bách Chính là người thừa kế duy nhất của Bách gia sao? Vụ tối qua rốt cuộc là thật hay giả..."
"Sẵn đây mình cũng thấy kì, tại sao một người giàu nứt vách như Bách Chính lại tới Hành Việt học? Mình không tin nhà cậu ta không đủ tiền cho cậu ta học Tam Trung."
Kiều Huy nghe bọn họ nháo nhào, giận dữ hét: "Mấy người nói gì đó! Chán sống à."
Ở ban mười lăm, trong đám Bách Chính thì Kiều Huy là người dễ tiếp xúc nhất, tính tình vui vẻ, đám con gái rất thích nói chuyện với cậu. Nhưng việc cậu nổi đóa khiến bọn học sinh sực nhớ cậu cũng đâu phải hạng tốt lành gì, bèn ngậm miệng.
Bàng Thư Vinh vỗ vai Kiều Huy: "Được rồi, đi thôi."
Nghe tin Bách Chính xảy ra chuyện, bọn Kiều Huy hết hứng đi học, tốt xấu gì cũng phải qua thăm người ta.
Kiều Huy không quên quay đầu uy hiếp bọn họ bằng hành động "Kéo cái miệng lại".
Cả đám im phăng phắc.
Bách Chính ở bệnh viện chơi game trực tuyến, sắc mặt cậu tái nhợt, nhưng lại cố tỏ ra bình thường, bộ dạng chẳng giống như người mới phẫu thuật xong, chỉ lo nhìn trò chơi trên màn hình.
Từ Học Dân bị cậu đuổi đi.
Tuy lo lắng, nhưng Từ Học Dân biết, tính cậu còn cáu kỉnh hơn cả ông chủ tiền nhiệm. Dù sao cũng chảy cùng một dòng máu, sự cố chấp đã sớm ăn vào xương tủy.
Bách Chính mở to mắt, nhìn Từ Học Dân bằng ánh mắt phẫn hận, Từ Học Dân đành lưu luyến ra ngoài.
Bách Chính nhớ cảnh Mục Mộng Nghi nghiến răng nghiến lợi nhục mạ cậu.
Bà ta nói bà ta giữ mạng cho cậu, nhưng cậu lại giữ người mà người kia đã để lại.(**) Cậu và cha ruột cậu đều như nhau, đều là kẻ khốn nạn trời sinh.
Bách Chính cảm thấy thật châm chọc.
Cậu có bao giờ cầu xin bà ta tha mạng cho cậu chưa?
*
Cả đám Kiều Huy ùa vào phòng bệnh.
"Chính ca không sao chứ? Có chuyện gì vậy, ai dám đánh cậu? Bọn này sẽ đánh chúng nhừ tử."
Cả căn phòng bỗng chốc náo nhiệt hẳn.
Bách Chính quay đầu, bực bội nói: "Còn lao nhao nữa thì cút ra ngoài hết đi."
Kiều Huy cười hì hì.
Lúc Bác sĩ vào kiểm tra còn tưởng đám giang hồ tới tìm cậu bạn này tính sổ.
Bệnh nhân không ra bệnh nhân, thăm bệnh không ra thăm bệnh.
Bách Chính liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó ngó ra cửa: "Dụ Sân đâu?"
Bàng Thư Vinh thắc mắc nhìn cậu.
Bách Chính bất mãn nói: "Ông đây mới phẫu thuật xong mà cô ấy đã chạy?"
Tin này hệt như ngòi nổ, Kiều Huy hỏi: "Cậu phẫu thuật hả? Lúc nãy Dụ Sân cũng ở đây?"
Bách Chính mím môi không nói lời nào.
Bàng Thư Vinh cùng mấy thiếu niên khác liếc mắt nhìn nhau, tự ai nấy hiểu.
Chỉ có Kiều Huy là nằm ngoài sức tưởng tượng: "Chính ca, cậu..."
Má ơi không phải chứ, đầu năm mới ước, mà chưa tới mùa đông đã thành hiện thực?
Bách Chính không thích Đinh Tử Nghiên nữa, mà thích người đẹp hơn Đinh Tử Nghiên thậm chí tốt hơn cô ả đó gấp trăm lần sao?
Quỷ thần ơi, Kiều Huy nghĩ thầm, vậy chuyện trước kia cậu tệ bạc với con người ta cậu không định giải thích à?
Kiều Huy đột nhiên cảm thấy, nếu so với Đinh Tử Nghiên thì việc thích một cô gái ưu tú như Dụ Sân còn thê thảm hơn.
Bách Chính nhìn cửa sổ.
Sắp đến đầu đông, khí trời sáng sủa.
*
Thời tiết trong trẻo là thế, nhưng trong trường lại loạn cả lên.
Ngôi trường trước kia Dụ Sân từng học không bao giờ có chuyện đánh nhau, nhưng một tuần nay, trường học, nhà ăn, quầy bán quà vặt, cổng trường, nơi nào cũng có bè lũ kéo tới đánh nhau.
Tang Tang hỏi Dụ Sân: "Không biết mình có bị ảo giác không, nhưng dạo gần đây thấy trường lộn xộn quá."
Sự thật chứng minh, lời Tang Tang nói là đúng.
Không chỉ Tang Tang mà các bạn học ban bốn khác cũng chung suy nghĩ.
Hôm nay một bạn nữ ban bốn suýt ngộ thương(1) vì vụ đánh nhau ở trường.
(1) Ngộ thương: không làm gì cũng bị vạ lây, bị thương hoặc bị đánh oan.
Cô bạn Văn Tiểu Khúc ngồi dãy trước quay đầu nói: "Các cậu không biết đó thôi, trường này xưa nay nổi tiếng quậy phá, năm rồi lúc mình mới chuyển qua học, đi đâu cũng thấy đánh nhau, cướp bồ cướp gái đủ cả, nguyên cái trường loạn như nồi cám."
Bảo sao mấy trường khác không coi trường Hành Việt ra gì. Ngay cả Hình Phỉ Phỉ mới đến cũng đánh mấy nhau mấy chập với đám nữ sinh.
Văn Tiểu Khúc quái đản nói thêm: "Lúc trước nhờ Bách Chính chuyển tới đây học nên số vụ đánh nhau mới giảm xuống. Vừa đến đã một cước đá bay tụi nó, còn bảo bọn họ can đảm lắm, dám gây hấn trước mặt cậu."
Từ đó về sau, trong trường không ai dám ho he, cũng không ai đánh lại tên ác long ban mười lăm.Vì thế mà gần một năm nay, dù tiếng tăm của trường không tốt, nhưng môi trường sống không đến nỗi tệ.
Hiện giờ Bách Chính nhập viện, cả trường vui như ăn tết.
Mấy đám nhãi nhép không thấy tên ác long hung hãn kia đâu, thiếu điều muốn nhảy lên trời cào cấu.
*
Cuối tuần, Vạn Xu Mính rảnh tay nên qua đón Dụ Sân, ai ngờ lại thấy viễn cảnh hỗn loạn trước trường.
Ngoài cổng, mấy nam sinh tóc nhuộm đủ màu, miệng hút thuốc, đang trấn lột tiền bạn học.
Vạn Xu Mính thân là giáo viên, vội chạy tới can ngăn.
Đám học sinh sợ lớn chuyện nên bực tức đi chỗ khác, có đứa còn quay đầu làm hành động chửi thề. Bạn học được giúp chỉ biết cúi đầu, không biết do tính tình nhút nhát hay do hoảng sợ mà chưa nói cảm ơn tiếng nào đã chạy một mạch vào trong.
Vạn Xu Mính nhíu mày.
Bà không thấy Sân Sân than vãn gì về trường, nên tới tận bây giờ mới biết sự thật. Dù đứng trên cương vị của một người mẹ hay người thầy, bà cũng không thể chấp nhận nỗi.
Vạn Xu Mính bức bối trong lòng, nhiều hơn nữa là cảm giác hổ thẹn với con mình. Lúc trước vì Dụ Nhiên, bọn họ lại vô tình đẩy Dụ Sân tới một nơi kinh khủng thế này.
Dụ Sân ngạc nhiên nhìn Vạn Xu Mính, vội cười chạy tới.
"Mẹ, sao mẹ lại qua đây."
Vạn Xu Mính nói: "Hôm nay mẹ rảnh nên qua đón con."
Sau khi hai mẹ con lên xe buýt, Vạn Xu Mính mới vào thẳng vấn đề.
"Sân Sân, lúc trước cũng tại ba mẹ suy nghĩ không chu toàn, để con phải học ở một nơi không ra gì. Hôm nay mẹ còn thấy đám học sinh đó... thôi không nói, tóm lại là rất lộn xộn. Hiện tại công việc của ba và mẹ đã ổn định, nào về mẹ sẽ thương lượng với ba con, cho con chuyển trường được không?"
Dụ Sân ngước mắt, vô cùng ngạc nhiên: "Sao ạ?"
(*) Hình mình họa cầu vòng đêm.
(**) Tức mụ già kia mắng Bách Chính tại sao lại giữ Từ Học Dân, người mà cha Bách Chính trước khi qua đời đã dặn ông phải bảo vệ Bách Chính.
Edit: Chậc, giông bão sắp kéo tới rồi các thím ạ :)))
Nhớ bỏ sao cho sự chăm chỉ của tui nhóe =))))))