Editor – Tử Dương
***
''Đồ ngốc, không được nói bậy.'' Bách Chính cười.
Vẻ nghi hoặc trong mắt Bách Thanh Hòa thoáng qua trong tích tắc, lâu rồi cô bé chưa gặp anh hai. Lần trước chị Tử Nghiên bảo bé gọi cho anh, kết quả bị mẹ đánh một trận.
Bách Thanh Hoa dang tay, bé thích ôm anh Bách Chính lắm.
Bách Chính túm vai Bách Thanh Hòa, vén ống tay áo lên, vết bầm tím nằm rải rác trên cánh tay béo tròn, bảo mẫu đánh đập Bách Thanh Hòa!
Mắt Bách Chính lạnh tanh, nhìn bảo mẫu không thấy Bách Thanh Hòa đâu mới cuống quýt đi tìm.
Bách Chính hốt nắm bùn dưới đất bỏ vào túi áo khoác của Bách Thanh Hòa, nếu không để ý thì rất khó thấy.
Bách Thanh Hòa ngân nga câu hát mà cô giáo dạy bé ở trường, hiếu kỳ nhìn anh hai, không hiểu sao anh hai lại nhét đất vào áo cô bé, anh hai định chơi trò gì à?
Bách Chính đứng dậy: ''Đồ ngốc, cấm đi theo, không thôi anh giận đấy.''
Hôm nay Bách Thanh Hòa cứ thấy anh hai lạ lạ, đành đứng im tại chỗ.
Chốc lát sau, bảo mẫu thấy cô bé, hớt hải chạy tới ôm bé lên.
Bảo mẫu nhéo Bách Thanh Hòa một cái: ''Tao đã nói là mày không được đi lung tung, bộ mày điếc hả? Mày mà gặp chuyện chắc tao mất việc luôn quá.''
Bách Thanh Hòa rưng rưng nước mắt, ôm cổ bảo mẫu, nhìn anh Bách Chính: ''Anh hai.''
''Không được khóc, anh hai cái gì mà anh hai. Nín cho tao, không nín đừng trách tao đánh mày.''
Bách Chính dựa cây, tay đút túi nhìn bọn họ.
Bảo mẫu hùng hổ ôm Bách Thanh Hòa đi.
Bách Chính xì cười, nhà họ Bách đúng là đáng thương. Vừa có tiền vừa có địa vị nhưng chẳng ai thật lòng.
Đừng quan tâm! Bách Chính tự nhủ, chỉ cần không nhớ Dụ Sân, cậu sẽ không đau lòng.
Bách Chính như kẻ trượt chân xuống biển, may mắn gặp thuyền cứu hộ nhưng họ lại lái đi, phó mặc cậu chết dần chết mòn dưới dòng nước chảy xiết.
Bách Chính cầm điện thoại: ''Kiều Huy, ra ngoài chơi game.''
Kiều Huy hào hứng: ''Hôm nay Chính ca rảnh hả?''
Bách Chính cười: ''Gọi thêm người, nhớ kiếm chỗ nào đông chút.''
''Được, không thành vấn đề.''
*
Nhà họ Bách.
Bảo mẫu dẫn Bách Thanh Hòa về, mặt mũi cô bé sạch tươm, miệng nhóp nhép kem.
Mục Mộng Nghi cau mày: ''Chị Trương, sắp đến giờ cơm sao lại cho Thanh Hòa ăn kem.''
Mặc dù chị Trương là bảo mẫu do Trâu Mạn Tinh mẹ của Bách Thanh Hòa thuê, nhưng Bách Thiên Khấu mới là người trả tiền, Nghi phu nhân thở dài.
Bảo mẫu vội nói: ''Nghi phu nhân, Thanh Hòa một hai đòi ăn, tôi sợ con bé khóc nên mua cho con bé một cây.''
Mục Mộng Nghi sờ má Bách Thanh Hòa, dịu dàng lau miệng cô bé: ''Thanh Hòa, sau này không được hư như vậy nữa, biết chưa?''
Bách Thanh Hòa khù khờ gật đầu.
Nhiệt độ trong biệt thự luôn nằm ở mức ổn định nhưng nhiệt độ phòng lại cao, Mục Mộng Nghi không muốn phiền bảo mẫu, tự tay cởi áo khoác cho Bách Thanh Hòa.
Ai ngờ vừa mở khóa kéo, người cô bé toàn là bùn với đất.
Mục Mộng Nghi biến sắc, mặt bảo mẫu trắng bệch.
Tối nào Bách Thanh Hòa cũng ngủ cùng bảo mẫu, Trâu Mạn Tinh hiếm khi trông nom cô con gái mắc chứng chậm phát triển trí tuệ.
Mục Mộng Nghi chợt nhớ gì đó, bèn kiểm tra tay chân Bách Thanh Hòa, quả niên có vết bầm.
Mục Mộng Nghi nổi cáu, chân bảo mẫu mềm nhũn, lộ chuyện rồi!
*
Trong khu vui chơi giải trí mới khai trương, Bách Chính và bọn Kiều Huy chạm cốc.
Cậu uống một hớp, cau mày hỏi: ''Thứ gì vậy? Đổi mau.''
''Nước trái cây.'' Kiều Huy đáp: ''Ủa, Chính ca cai rượu rồi mà?''
Bách Chính bực bội: ''Ai nói, lẹ lên.''
Bàng Thư Vinh nhíu mi, ra hiệu cho cô gái đứng gần: ''Giai Giai, đổi rượu.''
Giai Giai vui vẻ vâng lời.
Cô gái kia vừa đi, Kiều Huy liền cười man rợ: ''Bàng Thư Vinh, cô em này chui từ đâu ra vậy? Dáng cao chân dài, lẽ nào cậu...''
Bàng Thư Vinh cười mắng: ''Đầu óc cậu lúc nào cũng lớ vớ mấy suy nghĩ không đứng đắn, cậu ở trường miết mà không biết em gái Lâm Giai học ban tám dưới lầu à. Ban nãy tình cờ gặp nên em ấy xin đi theo.''
Kiều Huy ngạc nhiên: ''Học sinh trường mình? Trời đất, thề là nhìn không ra.''
Nữ sinh trường họ không uốn tóc thì cũng dập xù như mấy bà điên chứ đời nào để tóc thẳng? Hèn chi nhìn cô em này có vẻ thục nữ.
Bàng Thư Vinh ngó mắt liếc Bách Chính: ''Trường mình thì sao? Nửa năm nay mọi người đang dần thay đổi.''
Vì ban bốn từng có một tiểu nữ thần.
Các nữ sinh đều muốn hoàn thiện bản thân, dù ngoài miệng không nói nhưng sự thay đổi vẫn âm thầm tồn tại.
Bách Chính tựa lưng vào ghế sô pha, mặt không cảm xúc.
Kiều Huy cố ý nói trắng: ''Ồ, ý cậu nguyên nhân là nằm ở Dụ Sân đúng không, đúng đúng, mình thấy từ khi Dụ Sân chuyển đến trường chúng ta, kiểu tóc của nữ sinh trường mình cũng đổi theo.''
Nghe tên Dụ Sân, Bách Chính mím môi, nhất quyết không hé răng.
Kiều Huy hỏi: ''Chính ca và Dụ Sân tiến triển tới đâu rồi? Đợt trước thấy Dụ Sân ghé Hành Việt tìm cậu, à quên, có cả ba mẹ em ấy nữa, ha ha, cậu nôn gặp cha mẹ vợ hả?''
Bách Chính đột nhiên nổi cáu: ''Con mẹ nó, có mỗi cái tên mà cứ luyên thuyên từ sáng tới tối, ai dám nhắc nửa chữ nữa xem!''
Y Khánh sợ rụt cổ.
Hai anh chàng nhìn nhau, và cả hai đều cùng chung câu hỏi: chuyện quái quỷ gì nữa đây?
Ngay cả Lâm Giai đang cầm chai rượu cũng dừng bước.
Bàng Thư Vinh thở dài, ngoài giảng hòa còn biết làm gì hơn: ''Giai Giai, đưa rượu cho anh, ban nãy em vừa xin bọn anh gọi thêm bạn đến chơi đúng không? Ok tất, gọi hết qua đây, càng đông càng vui.''
Bầu không khí như được xoa dịu.
Bách Chính biết tâm trạng mình không vui, cậu xoa thái dương, nhỏ giọng nói: ''Xin lỗi, tại mình hơi mệt.''
Kiều Huy vỗ vỗ vai cậu: ''Không sao đâu Chính ca, bọn này hiểu mà.''
Đã nói tiểu nữ thần không phải đối tượng dễ theo đuổi, cứ nhìn cách Bách Chính nổi điên là biết, thật khủng bố.
Năm ngoái Bàng Thư Vinh thất tình, cậu ta luôn miệng đòi sống đòi chết, giờ so ra, phản ứng của Bách Chính còn tốt chán.
Bách Chính thả tay: ''Chơi game.''
Bọn họ dàn thành hàng ngang, trông vô cùng náo nhiệt, nhiều người chỉ cần đứng nhìn là nắm rõ cách chơi.
Kiều Huy cố bù đắp nhát dao mà mình vừa đâm vào lòng Chính ca: ''Thử đoán coi ai sẽ là MVP, đoán đúng có thưởng.'' (*Người chơi xuất sắc nhất)
Tuy mới khai trương khu giải trí nhưng ông chủ rất biết 'chọn mặt gởi vàng', người chủ nhanh nhảu đưa xúc xắc cho khách, đoán ai thắng thì ném xúc xắc vào hộp.
Hành động này khiến các cô cậu nhiệt tình hẳn.
Bách Chính gác chân lên ghế, miệng cười khẩy.
Đúng vậy, đây mới là cuộc sống cậu nên có.
Lúc bọn họ chơi game, Lâm Giai lặng lẽ ngồi cạnh Bách Chính, đưa ly bia cho cậu.
Bách Chính ngước mắt.
Tim Lâm Giai đập loạn, nhìn cậu cười.
Trước đó, cô ta đã cố tình biến tóc xoăn thành tóc thẳng, nhuộm màu vàng sang màu đen, còn để mái lưa thưa giống tiểu nữ thần Dụ Sân.
Học sinh trong trường đều thắc mắc lý do khiến Bách Chính tình nguyện làm sao đỏ.
Có người nói là vì Dụ Sân.
Bách Chính thích Dụ Sân nhưng Dụ Sân không thích cậu nên cô mới chuyển trường.
Đương nhiên chẳng mấy ai tin, ai chẳng biết Bách Chính thích Đinh Tử Nghiên? Rốt cuộc thật hay giả?
Riêng Lâm Giai đoán chuyện này là thật.
Xưa kia, có ai lại không ganh tị với Đinh Tử Nghiên? Nhưng hiện tại Bách Chính đang độc thân, hoa khôi đẹp nhất trường đã chuyển đi, Lâm Giai vẫn còn cơ hội.
Nghe mùi nước hoa nồng nặc, Bách Chính nhìn xuống.
''Tránh xa tôi ra, không ích lợi gì cho cô đâu. Cũng đừng cố bắt chước cô ta, tôi không khích kiểu người đó.''
Tiếng cười hòa tiếng game, Bách Chính cất giọng châm biếm.
Lâm Giai cắn môi, lúng túng nói: ''Đàn anh, em tự thấy bản thân không hề thua kém Đinh Tử Nghiên.''
Bách Chính không đáp.
Đúng là không thua Đinh Tử Nghiên, nhưng cô không bao giờ có cửa so sánh với...
Tim cậu đau nhói, giận dữ quát: ''Bảo cô tránh xa tôi ra, cô điếc à?''
Bách Chính khét tiếng cỡ nào, người chung trường đều biết, họa có ngu mới đâm đầu chọc cậu.
Lâm Giai sợ hãi, chưa kịp bày tỏ đã mũi lòng lui bước, hờn dỗi quay lại chỗ bạn thân.
Bạn thân hỏi: ''Giai Giai, sao rồi? Có thật là Bách thiếu thích Dụ Sân không?''
Lâm Giai uất ức nói: ''Anh ta nói từ đây về sau, anh ta không bao giờ thích kiểu người như Dụ Sân nữa.''
Bạn thân thất vọng: ''Công dã tràng.''
Tâm trạng Lâm Giai rối bời.
Bạn thân an ủi cô ta: ''Đừng vội bỏ cuộc, cậu không có đối thủ cạnh tranh nên không phải lo.''
Lâm Giai gật đầu: ''Mình sẽ không bỏ cuộc.''
Đám thiếu niên chơi năm ván thì Bách Chính ẵm giải MVP hết cả năm.
Bách Chính chuyên tâm chơi game, thao tác quả quyết hơn thường ngày, pháp sư đối diện bị cậu đánh tơi tả. Thậm chí chưa đợi đối thủ hồi máu đã over(*) lần hai. (*thua cuộc)
Kiều Huy không hiểu sao cứ mỗi lần nhắc tên Dụ Sân là Chính ca lại quạu quọ.
Cậu thở dài, cảm thấy buồn cho mối tình còn dang dở.
Đó là một đêm thứ sáu tối trời...
Ông chủ mang bữa khuya tới, Lâm Giai mừng húm, lật đật lấy đồ ăn.
Bách Chính thờ ơ nhai trái cây.
Vị lê trong miệng vừa ngọt vừa chát, cậu lẳng lặng nuốt xuống.
Bàng Thư Vinh là người từng trải, ngồi hỏi cậu: ''Chính ca, vẫn ổn chứ?''
''Ổn.''
Bách Chính thấy hơi nóng, bèn cởi áo khoác, không quên cảnh cáo: ''Khôn hồn thì ngậm miệng, ông đây không có tính nhẫn nại đâu.''
Đám Kiều Huy quá hiểu tính Bách Chính, nãy giờ toàn thấy cậu cười, điệu bộ như thể Dụ Sân không còn nghĩa lý gì trong cuộc đời cậu.
Kiều Huy lầm bầm: ''Chính ca còn tuyệt tình hơn Bàng Thư Vinh.''
Bàng Thư Vinh giật giật khóe miệng, ngày trước nhìn cậu chưa đủ mất mặt hay sao mà còn bảo cậu tuyệt tình?
Bách Chính bứt rứt không yên, sải bước qua cửa sổ.
Bách Chính ghét sự im lặng này.
Ánh đèn đô thị phản chiếu đôi mắt nhá nhem, hai tay đặt bên cửa sổ trĩu nặng ngàn cân.
Phố lớn soi tỏ bóng dáng cô gái mặc đồng phục Tam Trung, tóc cô ngang vai, đuôi xoăn nhẹ.
Cô gái và người chủ bán trái cây trao đổi gì đó, người chủ phớt lờ, nâng đòn gánh, còn đẩy cô lảo đảo.
Kiều Huy quay đầu: ''Chính ca, tụi mình...''
Kiều Huy chưa nói hết, Bách Chính đã mở cửa chạy vọt xuống lầu, hai mắt cậu đỏ ửng, tốc độ nhanh như sấm.
Mọi người giật nảy mình.
Bách Chính không kịp chờ thang máy mà chạy bốn tầng thang bộ, nhưng trên đường lớn, bóng cô nữ sinh đã khuất xa và sắp biến mất ở ngõ ngoặc.
Bách Chính hoảng hốt, chân chạy như điên: ''Dụ Sân!''
Cô gái quay đầu, gương mặt xa lạ lộ vẻ ngỡ ngàng.
Hầu kết Bách Chính nặng nề, tức tối đạp một cước vào cột đèn.
Cô gái sợ hãi, vội đi mất.
Gió đêm lạnh lẽo không khiến cậu tỉnh táo mà trái lại còn đau đớn gấp bội phần, Bách Chính sực nhớ chuyện quan trọng, hấp tấp chạy về.
Cậu đẩy cửa, người trong phòng mù tịt, sao Bách Chính mới xuống đã về rồi?
Bách Chính lạnh lùng hỏi: ''Áo khoác đâu?''
Lâm Giai liền đáp: ''Ở chỗ em, nó rớt dưới ghế sô pha nên em nhặt giúp anh.''
Cô ta trả áo cho Bách Chính.
Bách Chính kiểm tra hai sợi dây chuyền nhưng trong túi chỉ còn con tiểu bàn long nằm cô đơn một mình. Bách Chính cười hiểm, thình lình kéo tay Lâm Giai: ''Sợi còn lại đâu?''
Cổ áo Lâm Giai lạnh toát.
Nhìn Bách Chính nổi cơn tam bành mà ý đồ ve vãn bỗng dưng bay sạch, Lâm Giai run cầm cập: ''Trong túi em, tại... tại... em thấy nó đẹp.''
Cô ta vội lấy sợi dây trong túi ra trả Bách Chính. Lúc đó cả hai sợi dây cùng rơi xuống đất, một sợi là con bàn long dữ dằn, sợi còn lại bé cá nhỏ xinh xắn. Lâm Giai đổi chiến thuật, nếu sau này muốn liên lạc với Bách Chính thì sợi dây này chính là cơ hội.
Bách Chính nắm chặt mặt dây chuyền.
Cậu chỉ còn chúng, cậu không thể ném được... Bách Chính đã đánh mất nụ cười của cô, giờ đến kỉ vật cuối cùng của cô, cậu cũng suýt vuột mất.
Kiều Huy vội cản Bách Chính: ''Có trả là được rồi, Chính ca đừng giận.''
Lâm Giai xấu hổ, dù mục tiêu của cô ta không phải vì viên kim cương kia.
Bàng Thư Vinh đau đầu, lanh miệng bảo mọi người về trước.
''Muộn rồi, cần tụi này làm tài xế thì báo một tiếng, tụi này chở về, an toàn là trên hết.''
Đám người tụm năm tụm ba tản đi, chỉ còn Kiều Huy và Bách Chính.
Bách Chính thừa nhận: ''Mình thua Bàng Thư Vinh.''
Bàng Thư Vinh cầm lên được, bỏ xuống được.
Nhưng cậu không thể, cả đời này cũng không thể.
Kiều Huy tê da đầu: ''Chính ca, hay là... quên đi.'' Cậu hối hận, hối hận vì trước đây đã ước điều không nên ước, ai mà biết lực sát thương của Dụ Sân còn dữ dội hơn cả Đinh Tử Nghiên.
Bách Chính nghẹn đắng: ''Mình cũng rất muốn quên.''
Chỉ tiếc thân thể liều mạng chấp hành nhưng con tim lại chẳng nghe lời sai bảo.