“Không được.” Đinh Tử Nghiên vừa nghe thấy lời này, vội vàng phủ quyết.
“Tại sao không được.” Lưu Quỳnh càng nghĩ càng thấy đây là một chủ ý hay, “Trước kia không phải mày và Mục Nguyên bên nhau một thời gian sao? Bây giờ bảo cậu ta giúp một tay thì làm sao chứ?”
Đinh Tử Nghiên có khổ không dám nói, lúc đó cô ta chia tay với Mục Nguyên, đòi mười vạn, nói là sẽ không còn quan hệ gì nữa.
*Min: 10 vạn cỡ khoảng hơn 300 chẹo nha.
Mà đến Bách Chính, mẹ con cô ta làm chuyện xấu xa như vậy, với tính khí điên cuồng kia của Bách Chính, không bóp chết cô ta đã tốt lắm rồi.
Đinh Tử Nghiên quanh co úp mở mới đem chuyện Mục Nguyên nói với Lưu Quỳnh.
Lưu Quỳnh tức muốn điên, tay chỉ chọc vào đầu cô ta: “Đồ ngu, mười vạn mà mày đem con đường cuối cùng chặn đứng rồi. Tiền cậu ta cho mày đâu?”
Đinh Tử Nghiên đẩy tay mẹ cô ta ra, có chút không kiên nhẫn nói:
”Tiêu hết rồi.”
Trước kia thự sự cô ta chẳng cảm thấy mười vạn là con số lớn đến đâu, ai mà nghĩ được có một ngày nhà họ Bách không đưa cho bọn họ tiền nữa?
Lưu Quỳnh bị tức đến nghẹn, dứt khoát ngồi trên mặt đất.
“Được, mày không đi, hai mẹ con chúng ta về nông thôn quê ba mày, sống trong căn nhà bẩn thỉu, hoặc là ngồi ở đây chờ chết đi.”
Căn phòng đắp bằng đất? Đinh Tử Nghiên rét run, hồi nhỏ cô ta có cực khổ một đoạn thời gian, ăn ngon mặc đẹp quen rồi, bây giờ nhớ lại thật đúng là một cơn ác mộng.
Bảo cô ta về quê với đói chết chẳng khác nhau mấy.
Đinh Tử Nghiên cắn răng: “Con đi tìm Mục Nguyên.”
Lưu Quỳnh hừ một tiếng, này còn tạm được.
*
Bách Thiên Khấu cũng biết chuyện hai mẹ con cô ta về nước, ông trầm mặt, vì chuyện lần trước, Mục Mộng Nghi tới giờ vẫn phải điều dưỡng, không dám ra ngoài.
“Lưu Quỳnh chẳng biết cái gì, nhiều năm như vậy, bà ta cơ bản là bị nuôi phế rồi.”Quản gia nói: “Tôi đoàn bọn họ cũng không dám tới tìm ngài, trước kia Đinh Tử Nghiên và Mục thiếu gia, Bách Thiếu quan hệ không tệ, có lẽ sẽ đi tìm bọn họ giúp đỡ.”
Vốn Bách Thiên Khấu muốn cho bọn họ một cái giáo huấn, nghe quản gia nói như vậy. Mà tính cách ông rốt cuộc cũng ổn trọng, nghe quản gia nói vậy, ông nói: “Vậy thì xem đã.”
Bách Thiên Khấu không có con cháu, sau này nhà họ Bách vẫn phải dựa vào đám người trẻ tuổi này, ông muốn xem cách thiếu niên xử lý chuyện này ra sao.
Cuối tháng sáu, Mục Nguyên về nhà, thì nhìn thấy Đinh Tử Nghiên đi qua đi lại trước cửa nhà mình.
Rất lâu rồi cậu không gặp cô ta, Đinh Tử Nghiên sớm không còn gọn gàng như lúc trước nữa, hàng hiệu trên người đều đã bán hết rồi, đến nay quần áo mặc trên người cực kỳ bình thường.
Cô ta vừa nhìn thấy Mục Nguyên: “Mục Nguyên!”
“Cô đến đây làm gì?”
Đinh Tử Nghiên biết xưa đâu bằng nay, cô ta cũng chẳng dám kiêu ngọa nữa, lập tức khóc lóc nói: “Em biết trước kia em nói chúng ta sẽ không có quan hệ gì nữa, nhưng xem trên giao tình bao năm nay, anh có thể giúp em lần cuối không.”
Cô ta sụt sịt: “Em với mẹ em đến chỗ ở cũng không có, cả ngày hôm nay em chưa được ăn gì cả.”
Thiếu niên cau mày nhìn cô ta.
“Không phải tôi không giúp cô, cô tự nghĩ xem, cô làm ra chuyện gì với cô tôi với Bách Chính?”
“Đó đều là ý của mẹ em!” Đinh Tử Nghiên tiến lên bắt lấy vạt áo của cậu, “Mục Nguyên, bọn em sai rồi, anh cũng không thể nhìn bọn em đói chế chứ?”
“Buông tay.”
Hiện giờ Đinh Tử Nghiên không dám đối nghịch nữa, cô ta vội vàng buông tay.
Cô ta khóc lóc, ngồi xổm bên chân Mục Nguyên.
Mục Nguyên thấy cô ta như vậy, trong lòng có vài phần phản cảm đến khó chịu, trước kia cô ta có bao nhiêu sạch sẽ gọn gàng, đến nay trông cực kỳ đáng thương.
Gai trên người đều được nhổ sạch, chẳng thể nào ngang ngược được nữa.
Mà nghĩ tới người cô đáng thương vẫn đang phải điều trị, Mục Nguyên cắn răng, đi vào trong nhà.
Một xu Đinh Tử Nghiên cũng không lấy được, cô ta đương nhiên không cam lòng.
Cô ta dứt khoát ngồi khóc ở cửa nh Mục Nguyên.
Cô ta biết so với đám người hoặc là thành thục hoặc là lãnh đạm ở nhà họ Bách, lòng dạ Mục Nguyên là mềm yếu nhất.
Quả nhiên một lúc sau, Mục Nguyên mở cửa, tức giận nói: “Cô rốt cuộc là muốn làm cái gì? Tôi đã nói không giúp rồi, cô còn ngồi ở chỗ này, tôi sẽ gọi lão Phương tới xử lý.”
Đinh Tử Nghiên học ghê hơn: “Anh đừng, đừng nói cho lão Phương, nếu mà chú Bách biết được, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mẹ con em đâu, coi như anh để cho bọn em con đường sống đi. Mục Nguyên, hu hu hu, em không đi học, ăn không no, em hối hận lắm. Trước kia tuy em không tốt, nhưng cũng chưa từng làm chuyện gì xấu với anh.”
Mục Nguyên không nói.
Lúc sau, cậu đi vào nhà, đưa cho cô ta một cái ví: “Chỉ có bằng này, hơn nữa đây là lần cuối cùng, cô với mẹ cô chuyển đi đi, đừng bao giờ trở lại đây nữa.”
Đinh Tử Nghiên cầm lấy ví tiền, cắn môi.
Trong lòng cô ta không cam, nhưng không dám được nước lấn tới.
Trước kia cô ta quay người rời đi, Mục Nguyên gọi cô ta lại, cậu du dự hỏi: “Cô đi tìm Bách Chính chưa?”
Ánh mắt Đinh Tử Nghiên lóe lên, lắc đầu.
Mục Nguyên trầm mặc.
Một màn hôm trời mưa đó, khiên đoạn thời gian này cậu trầm mặc đi nhiều. Cậu không lừa nổi chính mình, trái tim vừa thất vọng vừa khó chịu, cuộc đời này lần đầu tiên cậu thích một cô gái.
Mà lại thua bởi…..người đó.
Đi Tử Nghiên cũng không ngu, cô ta thấy ánh mắt Mục Nguyên ảm đạm, trong lòng đã có một phỏng đoán không thể tin được.
“Bách Chính với Dụ Sân ở bên nhau rồi?”
“Cô đừng nói linh tinh.” Mục Nguyên thấp giọng quát.
Đinh Tử Nghiên dứt khoát mặt dày nói: “Anh đưa thêm cho em ít tiền, em giúp anh một lần thế nào? Anh cũng biết, trước kia Bách Chính từng thích em, nếu Dụ Sân nhìn thấy em và Bách Chính ở cùng nhau, nói không chừng bọn họ tan luôn, đến lúc đó anh….”
“Câm mồm!” Thiếu niên đở cả cổ, cậu tức giận nói: “Cô mau đi đi!”
“Anh thực sự không suy nghĩ sao?”
Đề nghị này phảng phất như đánh vào mảng đen tối trong trái tim, Mục Nguyên hít khí, chỉ ra cửa: “Tôi sẽ không đồng ý, cô cút cho tôi.”
Cuộc đời cậu có tấm lòng rộng mở, cậu không thể trở thành loại người thủ đoạn như vậy được.
Đinh Tử Nghiên bị đuổi ra ngoài, trong lòng cô ta cười lạnh, Mục Nguyên ngược lại là một người tốt đấy. Nếu chuyện này mà đổi thành Bách Chính, nói không chừng thiếu niên điên cuồng âm hiểm kia không chút do dự nào mà đồng ý.
Mà cho dù Mục Nguyên không đồng ý, ánh mắt Đinh Tử Nghiên lại sáng lên.
Đúng rồi, Bách Chính giờ không còn là thiếu gia nhà họ Bách nữa, nếu Dụ Sân không bao giờ thích cậu ta, cậu ta chỉ có thể chọn cô ta đúng không?
*Min: mẻ này não hơi có vấn đề tí.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Bách Chính làm thiếu gia nhà họ Bách nhiều năm như vậy, cho dù thân phận chẳng còn, nhưng không thể nào không còn gì được.
Cô ta đếm số tiền mà Mục Nguyên đưa, có chút không vừa lòng, xác thực không có nhiều tiền, còn không đến một vạn.
* 1 vạn khoảng hơn 30 chẹo.
Đinh Tử Nghiên rút lại hai ngàn tự mình giữ.
Cô ta đã quyết định sẽ đi tìm Bách Chính.
*
Bách Thiên Khấu cho người theo dõi Đinh Tử Nghiên, chuyện Mục Nguyên cho cô ta tiền, rất nhanh Bách Thiên Khấu cũng biết rồi.
Ông thở dài một tiếng, vuốt vuốt mái tóc của Mục Mộng Nghi.
Bà ta quay đầu, cười hỏi: “Sao vậy?”
Bách Thiên Khấu tự nhiên sẽ không nói chuyện của Mục Nguyên cho bà ta, ông cười nói: “Không có gì, bên công ty xảy ra chút chuyện.”
Mục Mộng Nghi quan tâm nói: “Vậy anh đi làm đi, không cần cả ngày ở cùng em.”
Nụ cười của bà ta tuy dịu dàng, nhưng bọng mắt có chút xanh xao, buổi tối đi ngủ Mục Mộng Nghi luôn gặp ác mộng mà tỉnh lại.
Bà ta giống như một đóa hoa héo tàn, Bách Thiên Khấu nhìn vậy trái tim đau nhói.
Cũng vì vậy, Bách Thiên Khấu khó tránh khỏi bất mãn với hành động của Mục Nguyên.
Nuôi dạy cậu ta trưởng thành là Mục Mộng Nghi, người ba rượu chè be bét kia của Mục Nguyên cơ bản chẳng hơi đâu mà quản.
Mục Mộng Nghi dạy đứa nhỏ quá tốt đẹp, chính trực, lòng đồng tình rộng lớn và chính nghĩa, mà như vậy sẽ dẫn tới những sai lầm không đáng có, ví dụ như không đủ quả quyết, dễ mềm lòng.
Bách Thiên Khấu nói: “Việc của công ty sẽ có người xử lý, anh ngủ cùng em một lát nhé?”
Mục Mộng Nghi cười lắc đầu: “Không cần đâu, ngủ nhiều sẽ mệt. Ngược lại lâu rồi không trông thấy mấy đứa nhỏ, A Nguyên dạo gần đây đang bận cái gì? Thanh Hòa khi nào qua đây chơi?”
“Mục Nguyên đã lên lớp 12 rồi, đang chuẩn bị thi tốt nghiệp. Thanh Hòa thay răng, đau răng, mẹ nó không cho ra ngoài.”
Trong mắt Mục Mộng Nghi khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Bách Thiên Khấu ôm chặt bà ta, vỗ nhẹ lên sống lưng gầy gò: “Qua một thời gian nữa, đợi răng Thanh Hòa không còn đau nữa, anh cho người đón con bé qua được không?”
“Không cần, con bé còn nhỏ, để nó bên cạnh mẹ ruột lâu một chút.”
Nhưng mà cho dù là mẹ ruột của Bách Thanh Hòa, cũng chẳng thương yêu nó bằng Mục Mộng Nghi.
Trong lòng Bách Thiên Khấu khó tránh có vài phần thương cảm.
Mục Mộng Nghi thích trẻ con, nhưng bà ta chưa từng nhắc tới đứa con ruột là Bách Chính. Thân thể bà ta yếu ớt, năm đó sau khi phát hiện có thai, gần như phát điên, nhưng không thể phá bỏ.
Không dễ gì sinh con ra, cơ thể bà ta bị tổn thương nặng nề, đời này sẽ không thể nào có đứa con thứ hai nữa.
Bách Thiên Khấu yêu bà ta tiếc thương bà ta, nên không để ý gì cả. Mà quá khứ chẳng thể nào dễ dàng tiêu tán, giống như một con rắn độc, nương theo quá trình trưởng thành của Bách Chính, quấn lấy Mục Mộng Nghi.
*
Một ngày thứ ba trước khi được nghỉ hè, là sinh nhật của Kiều Huy.
Vì vậy tất cả mọi người đều vui mừng, cuối cùng cũng không cần tập luyện nữa rồi.
Đám thiếu niên tụm lại ra ngoài chơi, định buổi tối chúc mừng một phen, Bàng Thư Vinh nói vào tai Kiều Huy vài câu, Kiều Huy gật đầu, cậu ta gọi Bách Chính lại, cười xấu xa: “Anh Chính, chỉ có mấy người chúng ta có phải dương khí hơi thịnh không, chúng ta mời thêm vài người nhá.”
“Ai?” hai tay Bách Chính nhét vào túi quần, tùy tiện hỏi.
“Mấy em gái lớp chúng ta, còn có Tang Tang, Hình Phỉ Phỉ bọn họ, anh cũng gọi Dụ Sân đến đi.”
Bách Chính bỗng nhiên quay đầu, cậu rất lâu chưa gặp Dụ Sân rồi.
Huấn luyện rất cực khổ, mà nghĩ đến cô lại thấy ngọt ngào. Cậu không có lý do gì để đi gặp cô, lần trước cô bị dọa sợ rồi, cũng không biết đã nghĩ thông chưa.
Dù Bách Chính thực sự rất nhớ cô, nhưng cậu vẫn nói: “Buổi tối thứ ba bọn họ có tiết tự học.”
“Đợi cô ấy tan học, chúng ta đi đón cổ vậy.”
“Bên tan trung không cho ra ngoài.”
Kiều Huy nói: “Hôm nay là sinh nhật em, anh Chính nghĩ cách đưa người tới đi, để tiểu nữ thần cho em chút mặt mũi, trước đây em đối xử với cổ cũng không tệ đâu đúng không?”
Bách Chính nhìn cậu ra một cái, miệng lạnh nhạt nói: “Ừ.”
Đại Quang thực sự không nhịn nổi, nói: “Anh Chính anh muốn cười thì cười đi, nhịn thế không vất hả?”
Bách Chính cười mắng nói: “Cút.”
Mấy người đi tới Khánh Công Yến trước chơi được một lúc, vướng đúng vào thời gian Dụ Sân có tiết tự học, Bách Chính bắt đầu nghĩ cách.
Cậu gọi cho Dư Xảo một cuộc.
“Đưa cho Dụ Sân.”
Dư Xảo: Đại ca, tôi là gián điệp đó! Anh khoa trương thế này về sau tôi phải làm sao?
Bách Chính chỉ lo giết không lo chôn, chỉ lo bản thân mình sung sướng.
Mặc kệ tâm tình phức tạp, Dư Xảo vẫn gọi thiếu nữ trước mặt chuẩn bị nhanh chóng về ký túc: “Dụ Sân….cái tên lừa đảo đó, lại tìm cậu.”
“Lừa đảo?” Dụ Sân quay đầu.
Dư Xảo cực kỳ chân thành nói: “Ừ đó, trươc kia cậu bảo tớ cho vào danh sách đen, cậu lại hỏi tớ số này, tớ cứ tưởng hai người quen biết nên lại bỏ ra rồi.”
Dụ Sân hoài nghi nhìn cô nàng, Du Xảo đã để điện thoại vào tay cô rồi.
“Dụ Sân.” thiếu niên đầu bên kia đang cười.
Nghe thấy giọng của cậu, chẳng hiểu sao Dụ Sân lại nghĩ tới nụ hôn ở trạm chờ xe buýt, cô khẽ mím môi, hỏi: “Có chuyện gì không?”
Bách Chính nói: “Hôm nay là sinh nhật Kiều Huy, cậu ta muốn mời em tới chơi, em có thể tới không?”
“Học sinh ở trong ký túc trường tôi không được ra ngoài.”
Bách Chính ném cho Kiều Huy một ánh mắt, Kiều Huy hiểu ý, mở miệng nói: “Dụ Sân, mọi người đã lâu không tụ tập rồi, Hằng Việt nhiều người đều rất nhớ em, mấy người Tang Tang cũng ở đây, nguyện vọng lớn nhất trong ngày sinh nhật của anh là em có thể tới, hi vọng em thành toàn cho anh.”
Cổ tay Bách Chính vừa xoay một cái, cả đám thi nhau ầm ĩ, âm thanh truyền tới trong điện thoại.
“Dụ Sân, em tới đây đi!”
“Hoan nghênh em tới chơi.”
Bọn họ vừa nhiệt tình vừa thành khẩn, Dụ Sân bị nhiễm không khí vui vẻ của bọn họ, đôi mắt cong lên, nói: “Kiều Huy, sinh nhật vui vẻ, nhưng em không ra được.”
Bách Chính đang đợi câu này của cô, cậu cầm điện thoại nói: “Ra cửa sau của trường em, anh đứng đó đợi.”
Ngắt điện thoại, đám thiếu niên thi nhau hú lên.
Mắt mày Bách Chính mang ý cười, cầm lấy áo khoác của mình trên xe, vắt lên trên vai, vẫy tay với bọn Kiều Huy, đi hướng cửa sau của Tam trung.
Cậu đi tới cổng đứng im, híp mắt cười.
Bách Chính nắm lấy lan can, vài giây đã nhảy qua rồi. Câu giơ tay lên, lấy áo khoác của mình che đi camera bên trên.
Cậu làm tất cả mấy động tác rất thuần thục, Bách Chính nhảy xuống, dựa vào tường đợi Dụ Sân tới.
Tiếng bước chân vang lên, trong mắt cậu tràn ngập ý người, nâng mắt lên nhìn người đến. Ý cười trong mắt Bách Chính tát rụi, thay thế vào đó là lạnh lẽo.
Đinh Tử Nghiên đặt biệt trang điểm một phen, khẽ kêu: “Bách Chính.”
Bách Chính lạnh lùng nói: “Cách xa ông đây một chút, hôm nay không hơi đâu thu thập cô.”
Đinh Từ Nghiên cực kỳ hận cậu nhẫn tâm như vậy, lại yêu thích một bộ dáng điên cuồng không coi ai ra gì của cậu.
Cô ta đỏ hốc mắt: “Em đều là vì anh, mới rơi vào bước đường như ngày hôm nay, annh có thể đừng đối xử với em như thế được không?”
Quãng thời gian này, cô ta luyện được một kỹ năng, nước mắt nói rơi là rơi liền.
Cô ta nhỏ giọng khóc lóc, ý đồ muốn gợi lên lòng đồng tình ít ỏi đến đáng thương của Bách Chính.
Đàn ông sẽ thương tiếc người yếu thế, đó là chân lý không đổi từ xưa, Đinh Tử Nghiên nhịn không thoải mái xuống. Ai mà nghĩ được cô ta khóc được một lát, nước mũi cũng chảy ra luôn, trong mắt Bách Chính có ý cười trào phúng, nghiêng đầu xem kịch hay, như đang nhìn con hề nhảy nhót vậy.
Đinh Tử Nghiên hít mũi, trong không khí chỉ có thể nghe thấy tiếng hút nước mũi của cô ta.
Có một khắc, cô ta xấu hổ muốn chết.
Mà Đinh Tử Nghiên biết rằng, chuyến này không được mất công, cô ta đợi vài ngày rồi, tiền Mục Nguyên đưa cho sắp tiêu hết, cuối cùng đợi được một cơ hội, nói gì thì cô ta cũng không thể buông tha.
Cô ta quyết tâm, lao vào trong lòng Bách Chính.
Bách Chính cười lạnh một tiếng, trực tiếp đạp cô ta một phát.
Đinh Tử Nghiên ngã xuống rõ xa.
Cô ta đau tới nỗi gò má cũng vặn vẹo, không thể tin nổi mà nhìn Bách Chính.
Ánh mắt Bách Chính hơi lạnh, làm sao hử, muốn khiến Dụ Sân hiểu lầm? Đáng tiếc, nói đến ác độc chơi âm mưu, thủ đoạn của Đinh Tử Nghiên căn bản không đủ nhìn.
Đinh Tử Nghiên nâng mắt lên, thì nhìn thấy đầu lan can bên kia, thiếu nữ đang yên tĩnh nhìn bọn họ.
Dụ Sân mặc áo đồng phục, ngạc nhiên nhìn Đinh Tử Nghiên bò trên đất.
Đinh Tử Nghiên dứt khoát làm vỡ bình luôn, cô ta bò từ mặt đất dậy: “Dụ Sân, cô nhìn thấy rồi đấy, trước kia anh ta thích tôi, lúc này lại có thể đối xử với tôi như vậy. Kết cục của tôi ngày hôm nay, cũng là kết cục sau này của cô. Trái tim của Bách Chính, lạnh lẽo giống như cục đá, sẽ có một ngày, anh ta chán rồi sẽ bỏ rơi cô!”
Sắc mặt Bách Chính khó coi, bỗng trầm xuống.
Đinh Tử Nghiên nhịn đau, ác độc nhìn bọn họ một cái, sợ Bách Chính làm khó, vội vàng chạy đi luôn.
Bách Chính xoay người nói: “Dụ Sân, em đừng nghe cô ta nói mò.”
Đôi mắt trong veo của thiếu nữ nhìn cậu.
Chỉ là một cái đánh giá rất sạch sẽ, khiến cậu buông xuống sắc bén và cay nghiệt ban nãy, Bách Chính có chút luống cuống: “Không phải em tin lời cô ta rồi chứ, mẹ nó, anh với cô ta chẳng có gì đâu!”
Ánh mắt cậu khủng hoảng, dường như sợ sẽ mất hết hảo cảm không dễ gì có được kia. Thiếu niên còn khủng hoảng hơn tù nhân, ngay cả mấy lời nói tục đã lâu không nói trước mặt cô cũng phun ra rồi.
Dụ Sân nhịn cười, gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Cô chỉ lan can, đôi mắt to nhịn không được cong lên, hỏi cậu: “Tôi đi ra thế nào đây?”