Bách Chính đi thi đấu mất một tuần.
Một tuần này Dụ Sân không liên lạc được với cậu. Lúc bình thường cô nhịn không được nghĩ, Bách Chính có phải không được thuận lợi không? Vết thương của cậu mới khỏi chưa được bao lâu, sẽ ảnh hưởng đến thành tích hay không?
Cậu đi con đường gian nan nhất, khó khăn gian khổ rõ như ban ngày.
Cho dù cậu rời đi rồi, cảm giác tồn tại cậu để lại vẫn rất mạnh mẽ.
Không biết Dư Xảo lấy từ đâu một đống đồ ăn vặt, bên trong còn có một người máy thông minh có thể ca hát. Là hình dạng bé cá heo.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Cho cậu giải buồn, nghe nói còn biết ca hát kể chuyện đó, nếu như cậu có hứng thú, có thể tìm hiểu một chút, đừng để Phạm Thư Thu bọn họ nhìn thấy.
Dụ Sân ôm lấy nó. Đồ chơi ngược lại không dùng đến, bởi vì rất nhanh Tam trung sẽ tổ chức kỳ thì thử tốt nghiệp đầu tiên.
Lần thi thử này cực kỳ trịnh trọng, nghe nói là độ khó gần sát nhất với thi tốt nghiệp.
Tất cả học sinh đã sẵn sàng chờ đợi, hi vọng lần thi thử này có thể thi tốt. Mỗi người đều muốn nhờ vào kì thi lần này để xem xem trình độ của mình đến đâu.
Thành tích không hẳn là quan trọng nhất, nhưng có thể sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của con người.
Thứ năm tiến hành thi thử.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Lần thi thử này, chỗ ngồi khó có được mà dựa trên thành tích của kỳ thi lần trước sắp xếp lại. Trước kia đều sắp xếp theo lựa chọn ngẫu nhiên trên máy tính để xếp chỗ.
Dụ Sân mang theo bút cần dùng tiến vào phòng thi ngồi xuống, không lâu sau học sinh lục tục đi vào.
Thiếu niên vẻ mặt lạnh nhạt ngồi vào vị trí trống phía trước cô.
Chỗ đó là vị trí có thành tích đứng đầu khối.
Dụ Sân nhìn chằm chằm gáy cậu, giọng nói giòn tan: “Anh hai.”
Dụ Nhiên không đáp, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa xuân tới rồi, chin yến cũng bay về rồi, đang vuốt lại lông vũ của.
“Anh có mang thêm ngòi bút chì 2B không?”
Mấy ngày nay cô khẩn trương chuyện của Bách Chính, ban nãy mới phát hiện không có ngòi bút chì. Bút chì 2B dùng để tô phiếu đáp án, là đồ không thể thiếu được.
Dụ Nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đáng đời.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cậu đoán cũng đoãn ra được, quãng thời gian này thống nhất tuyển chọn học sinh mũi nhọn của ngành thể thao. Em gái cậu từ nhỏ tới lớn cơ bản sẽ không xuất hiện tình huống quên trước quên sau, bây giờ không có ngòi bút, cậu cũng chẳng thèm để ý đến cô.
Cho mày không nghe lời.
Dụ Sân đành chịu, đang định đi mượn bạn học khác một chiếc.
Một thiếu niên giơ tay ra, trong lòng bàn tay có một ngòi bút chì.
Mục Nguyên nói: “Em xem cái này có được không?”
Có thể đương nhiên là có thể, dù gì thì ngòi bút chì 2B cũng chính là loại này.
Dụ Sân quay đầu, Mục Nguyên ngồi ngay sau lưng cô.
Lần trước thi cuối kì thi kém một lần, học kỳ này thành tích lại ổn định trở về. Lần trước thi tháng, đứng thứ nhất là Dụ Nhiên, thứ hai là Dụ Sân, Mục Nguyên đứng thứ ba, kém Dụ Sân hai điểm.
Một câu hỏi trắc nghiệm môn ngữ văn là ba điểm.
Cho nên khoảng cách hai điểm là rất nhỏ.
Rất lâu rồi Dụ Sân mới cách cậu ta gần như vậy, ánh mắt Mục Nguyên ôn nhuận.
Cách lần trước Dụ Sân cứu cậu ta đã trôi qua rất lâu rồi. Cậu ta trước giờ không tranh không đoạt, cũng chẳng phải là người sắc sảo. Những nơi cần giúp đỡ, Mục Nguyên sẽ không do dự giơ tay ra.
Người ân nhân này, kì thực vẫn luôn là một người rất tốt.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Dụ Sân đang muốn quay lại cảm ơn cậu ta.
Thành tích đứng đầu khối bàn trước quay đầu lại, đặt chiếc bút chì 2B của mình lên bàn Dụ Sân. Lại lạnh lùng lấy mất chiếc bút không có ruột kia của Dụ Sân, tự mình thay ruột bút.
Trong lòng Dụ Sân buồn cười, lại có chút xấu hổ.
Trong giờ khắc mấu chốt Dụ Nhiên vẫn sẽ bảo vệ cô, ban nãy không đưa ruột bút cho cô,, cũng là hi vọng cô nhớ lấy bài học.
Mục Nguyên ngược lại cũng chẳng cảm thấy xấu hổ, cậu ta bình tĩnh nói: “Xem ra em không cần nữa rồi.”
Dụ Sân gật đầu: “Chúc anh thi cử thuận lợi.”
Mục Nguyên cười cười.
Buổi thi rất nhanh bắt đầu, các học sinh không thể nói chuyện nữa.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Những bạn học chung phòng thi với bọn họ, cũng là thành tích đứng thứ 30 đổ lại toàn khối, làm xong đề, nhịn không được nhìn mấy hàng trước mặt. Ba vị học bá thần tiên, ba loại nhan sắc thần tiên nốt.
Lúc ra khỏi phòng thi, Mục Nguyên đột nhiên hỏi cô: “Nghĩ sau này tới trường đại học nào chưa?”
Những học sinh có thành tích tốt, đều có mục tiêu của mình. Vấn đề này dường như đã quyết định tầm tầm tại học kỳ trước rồi.
Vẻ mặt cậu ta ôn hòa, giống như người bạn lâu năm, khiến người ta như tắm gió xuân. Dụ Sân không giấu cậu ta nói: “S đại.”
*Min: S đại tức là đại học S, tiểu nữ để thế cho gọn.
“Cách thành phố T khá xa đấy, tại sao đột nhiên muốn tới đó.”
Đôi mắt cô gái sáng lên nói: “S đại gần biển, em lớn từng này rồi, còn chưa được nhìn thấy biển bao giờ.
Mục Nguyên cười cười: “Thành tích của em nhất định có thể được.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Mà cậu ta cũng không hỏi, em đi S đại, vậy còn Bách Chính thì sao? Thành tích hai người khác nhau một trời một vực, nếu Bách Chính thực sự có thể trở thành vận động viên, đi tới đâu đều thân bất do kỉ.
Thành tích của Mục Nguyên và Dụ Sân tương đương, cậu ta có thể đi cùng Dụ Sân tới bất cứ nơi đâu. Nhưng cậu ta không phải đúng người, cho nên cô cùng không cần phần tình nghĩa này.
Mục Nguyên không vượt quá giới hạn, chỉ nói chuyện với cô như người bạn bình thường, cậu ta lịch sự gật đầu sau đó rời đi.
Dụ Sân đi tới góc rẽ, thì nhìn thấy anh trai mình đang đứng ở đó, trong mắt chẳng vui cũng chẳng buồn.
Dụ Sân nói: “Anh, anh đang đợi em à?”
“Ừ.”
Tròng mắt Dụ Sân đảo một cái: “Anh không thích Bách Chính đúng không?”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Dụ Nhiên nghe thấy cái tên này, trong lòng cực kỳ khó chịu, lặng lẽ thừa nhận.
“Anh thấy Mục Nguyên rất tốt?”
Dụ Nhiên bình phẩm, lạnh lùng phun ra hai từ đánh giá: “Tạm được.”
Dụ Sân không ngờ tới cậu đánh giá Mục Nguyên cao như vậy.
Người có thể đạt được đánh giá hai chữ tạm được này, xem ra Dụ Nhiên cực kỳ khẳng định nhân cách con người Mục Nguyên.
Cô nghẹn lại hai phút, cho nên anh hai có bao nhiêu bất mãn với Bách Chính? Lẽ nào là vì lần trước cô ném hai người không dễ gì sống chúng này vào một phòng?
Dụ Nhiên đi qua người cô, Dụ Sân vội vã đuổi theo, hai anh em cùng nhau về lớp học.
Dụ Nhiên ngược lại thực sự cảm thấy Mục Nguyên không tồi, trong mắt cậu, cả thế giới đều không thông mình bằng mình, cả đám đều là rác rưởi.
Mục Nguyên như thế nào, Dụ Nhiên căn bản chẳng thèm quan tâm.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Trong lòng cậu tự động phân loại.
Người em gái thích, ừm, không được.
Người em gái không thích, ừm, tạm được.
Có lẽ cả đời này cậu cũng không ý thức được, ẩn sâu trong tính cách cậu là thuộc tính cuồng em gái.
Dụ Sân chẳng băn khoăn nhiều vậy, ngày thứ hai sau khi thi xong, nghe nói gải đấu tuyển chọn thể thao kết thúc rồi.
Dư Xảo nói với cô: “Bách Chính đến giờ vẫn chưa gọi tới, phải chăng không thông qua? Tới lúc đó Dụ Sân cậu phải an ủi anh ta nhiều vào.”
Dụ Sân nghe thấy cô nàng nói có chút khẩn trương.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Sẽ không đâu, tớ tin anh ấy.”
Nhưng mã đến tận tối, Bách Chính vẫn không hề gọi một cuộc điện thoại nào, mà bọn Dụ Sân đã được nghỉ tháng rồi.
Dư Xảo phân tích nói: “Chắc chắn Bách thiếu không qua, thảm chắc luôn.”
Dụ Sân có vài phần uể oải, cũng nghĩ như thế, dù sao nếu như thi tốt, hiện tại đã sớm biết tin mừng rồi.
Ngày mai bọn họ sẽ quay về, nếu như cậu không thi qua, đến lúc đó cô nhất định sẽ an ủi cậu thật tốt.
Đám học sinh thu dọn đồ đạc về nhà.
Hai giờ sáng, ngoài cửa sổ có rơi mưa nhỏ.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, mưa mùa xuân quý như dầu. Gió thôi bên cửa sổ, người máy bên cạnh Dụ Sân đang nhảy múa.
“Dụ Sân.”
Cô mở mắt ra, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Thấy búp bê người máy dễ thương đang nhảy múa, nhưng lại truyền đến giọng nói mang theo nụ cười của thiếu niên: “Anh trở về rồi.”
Dụ Sân thăm dò gọi: “Bách Chính?”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Đầu bên kia nhỏ giọng ừ một tiếng.
Dụ Sân hiểu ra, cảm thấy rất thú vị: “Con búp bê này có thể gọi điện thoại được sao?”
“Đúng.” Bách Chính sợ trực tiếp đưa cho cô một chiếc điện thoại, Dụ Sân sẽ không nhận. Cũng biết trường học cấm học sinh dùng điện thoại, cho nên tặng cô một con búp bê có thể gọi điện được.
Dụ Sân nằm bò ra, nhìn con búp bê: “Anh đang ở đâu?”
“ Em đứng ở cửa sổ nhìn xuống.”
Trong lòng Dụ Sân có một ý niệm không thể tin nổi, cô chạy tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Trong màn mưa, một thiếu niên mắt mang nụ cười, đang nhìn về phía cô.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cậu dựa vào xe mô tô, đơn độc trong mưa, đất trời cuộn cuộn.
Dưới bầu trời đêm và màn nưa, thiếu niên giang tay ra về hướng cô.
Trái tim Dụ Sân đập mạnh lên.
Cô lớn như thế này, cũng chưa gặp được người nào điên cuồng như thế. Cậu giống cơn gió bất kham, vĩnh viễn vượt xa tầm tưởng tượng, cái gì cũng dám làm.
Cô đi chân trần, vội vã chạy bước nhỏ ra ngoài phòng ngủ, đổi giày cầm ô bước ra cửa.
Động tác của Dụ Sân rất cẩn thận, chỉ sợ khiến Dụ Trung Nham và Vạn Xu Mính vốn có giấc ngủ nông tỉnh dậy.
Bên ngoài gió thổi tới, ban đêm như thế này có chút lạnh.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Dưới lầu có tiếng trẻ con khóc, người nhà của nó đang dỗ dành, đều trở nên không rõ nữa.
Cô đi xuống cầu thang.
Tâm trạng không biết tại sao, cũng nhảy nhót lên. Việc không dám làm trong đời này, đều bởi vì cậu, khiến sinh mệnh cô nổi lên gợn sóng.
Ở dưới lầu, đồng tử màu đen của thiếu niên nhìn qua.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Dụ Sân chớp chớp mắt, chạy qua che ô cho cậu.
Trên tóc đen của cậu toàn là nước, áo khoác cũng vậy.
Bách Chính rất muốn ôm cô, nhưng cậu biết trên người mình đã ướt nhẹp rồi, cả người lạnh buốt.
Dụ Sân còn nhớ đến phỏng đoán của mình và Dư Xảo, cô nhỏ giọng hỏi: “Sao bây giờ anh đã về rồi, theo lý mà nói thì không phải ngày mai mới về tới sao?”
Giọng nói của cậu mang theo chút khàn.
“Bọn họ vẫn đang trên đường, anh về trước.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Dụ Sân càng khẩn trương hơn, quả nhiên bị loại rồi, nếu không làm sao lại về trước chứ, cô an ủi nói: “Anh, anh đừng buồn, cho dù không làm vận động viên, chúng ta có thể làm cái khác. Bảy mươi hai nghề, chắc chắn có một nghề thích hợp với anh.”
Bách Chính nhìn cô.
Cô vừa đáng thương vừa khẩn trương an ủi cậu, khiến Bách Chính thực sự không nhịn nổi, cậu cười lên: “Ai nói với em là anh bị loại rồi?”
Cô ngốc mất một giây, có chút không dám tin kết quả: “Vậy thì….”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bách Chính cười nói: “Anh được chọn rồi, đứng thứ nhất toàn tỉnh.”
Đôi mắt cô tròn tròn, mãi sau mới cong lên như vầng trăng khuyết: “Bách Chính, anh giỏi quá!” Có thể trong cuộc thi như thế này giành được vị trí thứ nhất, rõ ràng có thể dùng hai từ tài năng tới hình dung mà.
Dụ Sân vui mừng như thể chính mình thi xong tốt nghiệp vậy.
Ngón tay lạnh lẽo của Bách Chính, khẽ đặt lên má cô, dưới ngón tay là lớp da mềm non: “Anh về trước là bởi vì anh nhớ em.”
Vừa thì xong, cậu chẳng cầm cái gì hết, phi xe cả đêm về.
Từ thành phố bên cạnh về tới thành phố T, cậu lái xe mất năm tiếng đồng hồ.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Lúc về tới thành phố T, thì trời bên này đột nhiên đổ mưa.
Cậu không đợi nổi đến ngày mai, hiện tại liền muốn gặp cô. Nếu như đợi tới ngày mai, về cùng cả đội, cô sẽ phải quay lại trường học rồi, cậu sẽ không gặp được cô.
“Đừng tới gần đây, trên người anh rất lạnh. Để anh nhìn một lát, qua một lúc nữa thì em về nhà đi.”
Đôi mắt cô gái tròn vo, ánh lên dung nhan anh tuấn của thiếu niên.
Cô biết, từ thành phố bên cạnh lái xe về, rốt cuộc có bao vất vả. Cậu nhất định vừa đói vừa lạnh.
Cô đột nhiên giơ tay, ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của cậu.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Đúng là rất lạnh, giống như đột nhiên ôm phải khối băng vậy.
Cô nhịn không được phát run, giọng nói mềm mại: “Anh như thế nào thì em cũng sẽ không chê anh.”
Cánh tay đeo băng bảo vệ cổ tay màu đen của cậu run lên.
Cô gái trong vòng tay cậu không ngừng run rẩy, nhưng lại cố chấp không buông tay ra.
Cậu cúi mắt xuống, khẽ xoa lên tóc cô.
Gặp được Dụ Sân, có lẽ là may mắn nhất trong cuộc đời của cậu.
Lần đầu gặp gỡ, cậu rốt cuộc xấu xa đến mức nào, mới có thể nhẫn tâm đối xử như vậy với cô gái đáng yêu này.
Cả người cô ướt nhẹp, rõ ràng lạnh cóng rồi, sắp bị hơi lạnh trên người cậu truyền tới run rẩy, nhưng thế nào cũng không buông tay.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cậu cong môi.
Lúc này đêm này, cậu còn vui vẻ hơn giành được bất cứ hạng nhất nào.
Có thể nghe thấy câu này của cô, đời này đánh đổi cái gì cũng cam lòng.
Cô vĩnh viễn là nữ thần trong sinh mệnh của cậu, là tia sáng đầu tiên trong vực sâu.