Mưa phùn liên tiếp mấy ngày, tin tức trên ti vi, mỗi ngày đều phát thông tin liên quan đến khu nạn.
Dụ Sân xin nghỉ hai ngày, ở cùng Vạn Xu Mính xem tin tức ở khu nạn. Khiến người ta được an ủi chính là, Liên Thủy vốn là khu trùng tu sau thiên tai, nhà ở đều là kết cấu phòng động đất, số người thương vong rất nhỏ.
Nhưng đáng tiếc là, bọn họ không nhìn thấy tin tức nào liên quan đến Dụ Nhiên và Dụ Trung Nham cả.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Không những như vậy, Bách Chính và người nhà họ Từ, Dụ Sân cũng không nhìn thấy.
Lúc lo lắng của cô đạt tới đỉnh điểm, liên lạc được khôi phục, Dụ Nhiên gọi điện thoại về.
Giọng nói thiếu niên trầm khàn, cậu nói: “Chúng con, không sao.”
Vạn Xu Mính không thể nhịn được nữa ôm lấy mặt khóc: “Cảm ơn trời đất, không sao là tốt rồi. A Nhiên, ba con đâu, để ba con nói mấy câu.”
Bà không nghe thấy giọng nói của Dụ Trung Nham, vẫn không thể yên tâm được.
Điện thoại được truyền tới tay Dụ Trung Nham.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Dụ Trung Nham cố gắng nói: “Xu Mính, Sân Sân, khiến hai người lo lắng rồi.” Ông bị thương nặng hơn Dụ Nhiên, nói vài câu đã không còn sức nữa.
Vạn Xu Mính nghe được ông có chút yếu ớt, vội nói: “Anh dưỡng thương cho tốt, đừng nói chuyện nữa.”
Biết được ba và anh trai không có việc gì, tảng đá lớn đè trong lòng Dụ Sân cuối cùng cũng được buông xuống. Mà tình huống của Bách Chính không biết như thế nào.
“Anh hai!” Dụ Sân nhịn không được nói: “Anh ấy….”
Ánh mắt Dụ Nhiên rất bình tĩnh. Trước khi Dụ Sân mở miệng, cậu nói: “Còn sống, đang ở bệnh viện điều trị.”
Bách Chính vì che đá vụn cho Dụ Trung Nham, cũng may mạng cậu lớn, dư chấn dẫn tới ngọn núi sụp xuống không nghiêm trọng lắm.
Người nhà họ Từ bị dọa bay mất hôn phách, đợi dư chấn qua đi, vội vã cứu Bách Chính và Dụ Trung Nham ra ngoài.
IQ của Dụ Nhiên đạt tới đỉnh chóp, nhưng EQ không được, không biết rằng lời mình nói càng khiến em gái lo lắng hơn.
Nhưng cũng may do cậu nói cụt lủn, mới không khiến Vạn Xu Mính nghi ngờ, Vạn Xu Mính cho rằng con gái đang hỏi Dụ Trung Nham.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Dụ Nhiên nhẹ nhàng nói hai chữ “Còn sống” khiến Dụ Sân ngồi không vững.
Buổi chiều lúc Vạn Xu Mính ngủ bù, cô vội vã chạy ra ngoài.
Dụ Sân không biết đi đâu để tìm Từ Học Dân, chỉ có thể chạy tới nhà của Bách Chính.
Cô ngồi xổm ở đó một lúc lâu, giống hệt một con mèo đáng thương.
Từ Học Dân thở dài, đi qua: “Dụ tiểu thư.”
“Chú Từ! Chú có biết Bách Chính ra sao rồi không ạ?”
Từ Học Dân tự nhiên biết, ông và người nhà họ Từ không ngắt liên lạc, Bách Chính bị thương không bao lâu ông đã biết rồi.
Từ Học Dân nói: “Cậu ấy không sao, bị thương nhẹ thôi.”
Dụ Sân khẽ thở phào.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Cháu có thể nói chuyện với anh ấy mấy câu được không ạ? Cầu xin chú.”
Từ Học Dân ghi nhớ lời dặn của Bách Chính, ông nói: “Đương nhiên có thể.”
Ông nối máy được với khu nạn bên kia, không bao lâu, truyền tới giọng nói trầm khàn của thiếu niên.
“Dụ Sân.”
“Bách Chính.” Nghe thấy giọng nói của cậu, Dụ Sân vội vàng hỏi, “Anh bị thương rồi sao, nghiêm trọng không?”
Bách Chính nhấc tay lên, trong một khoảnh khắc thị lực khá mơ hồ, dần mới nhìn rõ.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Sắc mặt cậu trắng bệch, cười nói: “Anh không sao, em phải ngoan đó, vài ngày nữa anh sẽ quay về.”
Cuối cùng Dụ Sân cũng thở phào một hơi, lo lắng mấy ngày nay cô thả lỏng xuống được, dường như hai đùi cũng không đứng vững nữa.
Từ Học Dân rũ mắt đứng ở một bên, đợi Dụ Sân gọi điện thoại xong lại tiễn cô về nhà.
Vẻ mặt Từ Học Dân từ đầu tới cuối vẫn bình tĩnh, không hề kỳ lạ chút nào, đợi Dụ Sân rời khỏi. Ông mới xoa mi tâm, trong đôi mắt mờ đục, looh ra vài tia thương cảm đau buồn.
*
Bách Chính không lừa Dụ Sân, không tới mấy ngày, Dụ Nhiên và Dụ Trung Nham quay về thành phố T tiếp tục trị liệu.
Vết thương của Dụ Nhiên đã tốt lên nhiều rồi, trừ bỏ cánh tay bị đè vào cần thời gian hồi phục. Dụ Trung Nham phải ở bệnh viện quan sát xem có để lại di chứng hay không.
Lúc này đã là giữa tháng tư rồi, Vạn Xu Mính trông coi Dụ Trung Nham, Dụ Nhiên quay lại trường học tập.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Tháng sáu sẽ phải thi tốt nghiệp rồi, thời gian của cậu rất quý trọng.
Mà Bách Chính từ đầu đến cuối vẫn chưa tới tìm Dụ Sân.
Trong lòng cô bất an, thiếu niên đã từng vì lái xe suốt cả đêm chỉ muốn nhìn cô một cái. Nhưng bây giờ cậu vẫn chưa tới tìm cô lần nào, khiến nội tâm cô hoảng hốt.
“Anh hai, Bách Chính không sao chứ?”
Dụ Nhiên không chắc chắn, cậu trầm ngâm một lát, mới nói:
“Ừ.”
Nhìn có vẻ không có việc gì, mọi người lên máy bay hôm đó, thậm chí Bách Chính còn không cần người khác đỡ, tự mình lên máy bay.
Đi được đứng được, cũng chẳng thiếu cánh tay hay bắp chân, chắc là không có việc gì đi?
Dụ Sân bất an, bị Từ Học Dân đặt vào trong mắt.
Lúc này đâu, Bách Chính đang tiếp nhận kiểm tra trong bệnh viện nhà họ Từ.
Ánh đèn điều trị chiếu lên mắt cậu.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Trước mắt có một luồng sáng mơ hồ, lúc thì mờ mờ, lúc thì rõ ràng.
“Bách thiếu, cậu có thể nhìn rõ hình này không?”
Trong mắt của Bách Chính, cậu chỉ nhìn thấy một luồng sáng màu xanh, qua một lúc lâu, tấm hình kia mới trở nên rõ ràng. Giọng nói Bách Chính khàn khàn: “Cái ô.”
Cậu tự đứng lên, Từ Học Dân ra ngoài, ngồi cùng cậu.
Một thiếu niên, một ông già.
Nhìn lên bầu trời trong xanh sau cơn mưa.
“Tôi sao vậy?”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Chức năng của võng mạc bắt đầu suy giảm.” Ngón tay Từ Học Dân đan vào nhau, “Màng nhĩ của cậu, cũng sẽ dần dần xuất hiện vấn đề.”
Cậu nhếch khóe môi lên: “Cũng chính là nói, tôi sẽ trở thành một kẻ mù, một tên điếc?”
Từ Học Dân im lặng thừa nhận: “Đây không phải vấn đề lớn, võng mạc có thể thay, thính lực có thể hồi phục.”
Bách Chính rũ mắt: “Cho tôi điếu thuốc.”
Từ Học Dân châm cho cậu một điếu thuốc.
Đã rất lâu Bách Chính không hút thuốc rồi, lúc này thậm chí muốn ho. Cậu dụi tắt điếu thuốc, khói thuốc mê mang, làm khuôn mặt cậu trở nên mờ ảo.
Bách Chính cười tự giễu: “Tôi thực sự vì bị đập trúng đầu, mới thế này sao? Từ nhỏ xúc giác, khứu giác, vị giác của tôi đều cực kỳ yếu ớt, ông đang giấu giếm tôi cái gì, tôi rốt cuộc có phải quái vật không?”
Từ Học Dân trầm mặc.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Bệnh di truyền gia tộc?”
Từ Học Dân lắc đầu: “Xin lỗi, cậu chủ, tôi không thể nói.”
Đây vẫn là từ khi Bách Chính có ký ức đến giờ, lần đầu tiên Từ Học Dân từ chối vấn đề của cậu.
Bách Chính cau mày, khó tránh khỏi có vài phần bực bội.
Những việc mà Từ Học Dân không thể nói, trừ khi là người kia ra lệnh cấm. Mà người kia không cần nói cũng biết là ai.
Từ Học Dân đè nén vài phần đau thương trong mắt, ông nói: “Nhân lúc thị lực của cậu vẫn chưa biến mất, cậu có muốn đi thăm Dụ tiểu thư không? Gần đây cô bé có chút mất mát.”
Bách Chính có vài phần mê mang: “Có một ngày tôi thực sự nhìn không thấy nghe không được nữa, cô ấy có chán ghét tôi không?”
Cậu không sợ mất đi ánh sáng, không sợ nghe không thấy âm thanh, nhưng cậu sợ mất đi cô. Cậu khó khăn như vậy….. mới khiến cô thích mình.
Từ Học Dân: “Dụ tiểu thư là một cô gái tốt.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Ánh sáng trong mắt thiếu niên cuối cùng cũng cháy lên.
“Ừ, cô ấy phải.” Cậu cũng sẽ tốt lên, cậu phải nuôi cô, mà không phải kéo chân sau cô cả đời.
Từ Học Dân chỉ vì cậu cảm thấy khổ sở với chua sót trong lòng.
Dụ Sân vẫn luôn không gặp được Bách Chính, cô đi tìm cậu một lần, nhưng ngày hôm đó Bách Chính không có nhà.
Trong lòng cô càng bất an hơn, nhịn không được thầm suy đoán rốt cuộc Bách Chính bị thương nặng đến mức nào.
Cậu vốn không sợ đau khổ, chuyện gì cũng chỉ một mình chống đỡ, càng nghĩ như vậy Dụ Sân càng lo lắng hơn.
Mãi đến buổi sáng thứ tư, nắng sớm nhàn nhạt.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Trời còn chưa sáng rõ, Dư Xảo khẽ đẩy cô, nói bên tai cô: “Sân Sân, Bách thiếu tìm cậu.”
Dụ Sân tỉnh dậy.
“Anh ấy đợi cậu ở rừng cây ngân hạnh.”
Dụ Sân mặc quần áo, lúc này vẫn còn sớm, cả ký túc xá vẫn chìm trong yên tĩnh.
Sngs sớm có một lớp sương mù bao phủ lấy trường học, Dụ Sân vốn cho rằng rất khó để ra khỏi ký túc xá, không ngờ vừa xuống tới nơi dì quản lý ký túc đã âm thầm mở cửa cho cô rồi.
Cô đi xuyên qua hàng cây bào đồng.
Đi tiếp về phía sau chính là một mảnh rừng cây ngân hạnh.
Bách Chính nhét tay vào trong túi quần, yên lặng nhìn cô. Ánh sáng tron mắt cậu rất dịu dàng, khiến trái tim cô yên ả xuống.
Dụ Sân vội vã chạy qua, đánh giá cậu: “Nơi nào bị thương rồi, còn đau không?”
Cậu cái gì cũng chưa nói, chỉ đột nhiên cúi người xuống, ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Ngày xuân của tháng tư, lá cây ngân hạnh xanh ngắt.
Giọng nói của thiếu niên dễ nghe giống như tiếng đàn violin.
“Sân Sân, anh không bao giờ lừa em nữa.”
Ừ, anh không phải là kẻ lừa đảo, anh là anh hùng.
“Quãng thời gian này em vẫn luôn lo lắng cho anh, Bách Chính, anh đi đâu vậy?”
Bách Chính: “Bị thương nhẹ, phải dưỡng thương.”
Dụ Sân vội nói: “Bị thương ở đâu rồi?”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Không sao, đã khỏi rồi. Ôm em, cái gì cũng tốt lên hết.”
Cậu nói như vậy, mà ở nơi cô không nhìn thấy, ánh mắt cậu là một mảnh trống rỗng.
Thị lực của cậu trở nên mơ hồ, mùi thơm trên người cô gái cũng nhạt đi.
Thậm chí cô đang nói cái gì, cậu cũng không nghe rõ nữa.
Bách Chính mặt không biến sắc, tăng thêm sức lực ôm cô vào.
Cũng may qua một lúc sau, màu sắc của thế giới dần dần trở nên tươi tắn, cậu cũng nghe thấy giọng nói của cô.
“….Bách Chính, cũng may mà anh quay về rồi.”
Cậu thấp giọng nói: “Ừ, anh vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh em.”
Cho dù không nhìn thấy, không nghe thấy, từ sống cho đến khi chết đi, anh đều bên cạnh em.
Cậu không nhớ vào năm nào, trộm chạy xuống dưới lầu đi gây chuyện, nhìn thấy tập thơ trên bàn Mục Mộng Nghi. Là của một bài thơ nước Ý, trong một năm này, mới dần dần hiện rõ lên trong đầu cậu.
“Móc đi đôi mắt của tôi, tôi vẫn có thể nhìn thấy em.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bịt kín lỗ tai tôi, tôi vẫn có thể nghe thấy em.
Không còn đôi chân, tôi vẫn có thể đi tới bên cạnh em.
Không có miệng, tôi vẫn có thể khẩn cầu em.
Chặt đứt đôi cánh tay tôi, tôi vẫn có thể ôm lấy em____
Dùng trái tim tôi giống như dùng đôi tay vậy.
Bóp chặt tim tôi, tâm trí của tôi cũng không dừng lại.
Em đốt lửa trong trái tim tôi.
Dùng dòng máu của tôi, tôi vẫn tin tưởng em.”
Khi cậu còn nhỏ, không hiểu hàm nghĩa của bài thơ này, nhưng lại vô tình bị nó thu hút. Sau khi trưởng thành tính cách trở nên cực đoan điên cuồng, cậu gặp được Dụ Sân, mới hiểu rằng thế nào là thích.
Giọng nói thiếu nữ buồn buồn: “Cuối tháng tuyển chọn rồi, anh còn có thể tham gia không?”
“Có thể.” Cậu bình tĩnh nói dối.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Từ khi thị lực của cậu dần dần trở nên yếu ớt bắt đầu, cậu đã mất đi tất cả tư cách rồi. Mà cô không thể biết được, cô sẽ khổ sở áy náy.
“Anh tham gia cuộc thi tuyển chọn, em cũng phải thi tốt nghiệp cho tốt đấy. Quãng thời gian này, anh sẽ không làm phiền em, em muốn tới trường đại học nào.”
“S đại.” Cô do dự một lát, cuối cùng lắc đầu nói, “Em không đi S đại, Bách Chính, anh đi nơi nào em tới nơi đó.”
Thật là lời ngốc nghếch.
Cậu sớm đã bị giam cầm bên cạnh cô, chỗ nào cũng không đi nổi.
“Thì đi S đại.” Cậu cong môi lên, “Anh cũng thích thành phố đó.”
“Sân Sân.”
“Vâng?” Cô ngẩng đầu.
Bách Chính biết, có lẽ rất nhanh, cậu không nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu lại thích cười này nữa, cậu thương tiếc sờ lên mặt cô: “Em cười thêm với anh mấy cái nữa được không? Lâu rồi anh không nhìn thấy nụ cười của em rồi.”
Đôi mắt tròn vo của cô mang theo ánh nước, lộ ra một nụ cười vừa vui vẻ vừa ngoan ngoãn.
Cậu cũng cười theo một cái.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Thật xinh.” Anh nhớ rồi.
Khi trước Dụ Sân nói cậu háo sắc, hiện giờ ngược lại có chút ngại ngùng.
Đường chân trời xuất hiện tia sáng đầu tiên của mặt trời.
Trời sáng rồi.
Đám học sinh lục tục đi ra khỏi ký túc xá, Bách Chính biết, cô nên rời đi.
Cậu không nhắc đến chuyện bản thân mình bị bệnh, cậu sẽ khỏi mà đúng không?
Tới lúc đó cậu vẫn sẽ quay về canh giữ bên người cô.
“Đi học đi, đợi em thi tốt nghiệp xong, anh lại tới thăm em.”
Cậu không hi vọng lúc bản thân mình trở thành một kẻ vô dụng, bị cô nhìn thấy.
Dụ Sân đi được vài bước, mới có dũng khí quay đầu: “Bách Chính.”
Bách Chính nâng mắt lên.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Gia đình em thiếu anh hai mạng người.” cô gái xoắn ngón tay lại, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, vành tai đỏ rực lên, “Nếu như anh không chê, thì cả đời này em sẽ đối xử tốt với anh.”
Bách Chính nhịn không được cười: “Được.”
Vậy quyết định như thế nhé.
Đợi cậu chữa khỏi, cậu nhất định sẽ quay lại đòi lấy.
Cuối tháng tư, Dụ Sân đang trong lúc phấn đấu vì thi tốt nghiệp, Bách Chính đang trị liệu đôi tai dần mất đi thính lực của mình.
Cuộc thi tuyển chọn vận động viên quốc gia, cuối cùng chỉ còn lại một mình Bàng Thư Vinh.
“Có không cam lòng không?” Từ Học Dân hỏi.
Cực khổ lâu như vậy, đổ ra biết bao nhiêu mồ hôi.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Bách Chính rất bình tĩnh, cậu nói: “Có cái gì không cam lòng.” mỗi người có số mạng khác nhau, trừ Dụ Sân ra, cậu mất đi thứ gì cũng chẳng thấy không cam lòng.
“Lão Từ, tôi thực sự có thể chữa khỏi không?”
Từ Học Dân nói: “Không chắc chắn là khi nào, nhưng cậu nhất định sẽ khỏi.”
“Đừng lâu quá, cô ấy vẫn đang đợi tôi.” Lúc cậu nói câu này, trong mắt đều là nhu tình vô tận và hi vọng tràn đầy.
Từ Học Dân trầm mặc một hồi: “Vâng.”
Nhưng trong lòng Từ Học Dân, lần đầu tiên thương hại cậu.