Từ Học Dân nói Dụ Sân tỉnh rồi là lừa Bách Chính.
Nhưng thắng ở hiệu quả cực kì không tồi, Bách Chính thanh tỉnh hơn, hắn lên xe, ôm cô gái vào trong lòng lần nữa.
Bách Chính không nói chuyện, không ai dám lái xe rời khỏi.
Chàng trai chăm chú nhìn cô gái trong lòng, cứ giữ tư thế đó không hề động. Hắn đã quá lâu không gặp cô rồi, giờ phút này ôm trong lòng, có cảm giác không chân thực, thậm chí khiến hắn không nỡ buông tay.
Cho dù nơi cao cấp đến đâu thì dưới lòng đất đều vô cùng khó ngửi.
Khứu giác của Bách Chính không mẫn cảm, không ngửi thấy được.
Từ Học Dân thở dài một tiếng: “Bách thiếu, chúng ta nên đi ra ngoài trước, Dụ tiểu thư có lẽ đã hít phải khí hơi ete rồi, đi đến nơi có không khí lưu thông sẽ tốt hơn.”
Chàng trai cuối cùng cũng mở miệng: “Lái xe.”
“Vậy hai người kia làm sao ạ?”
“Cho người mang theo.”
Người trên mặt đất bị lôi đi, bọn chúng hốt hoảng không yên, một gã trong số đó bị dọa đái cả ra quần. Những việc làm thất đức bình thường bọn chúng cũng giúp Lâm tổng làm không ít, nhưng lật xe mới là lần đầu.
Từ Học Dân rất lâu chưa làm lái xe cho người khác, lần này sợ Bách Chính phát điên, lại chạy tới làm lái xe cho hắn. Ông thi thoảng thoáng qua gương chiếu hậu nhìn một cái, thấy chủ nhân nhà mình, ngón tay từng tấc sờ lên mặt con gái nhà người ta.
Từ hàng mày tinh tế, đôi má ửng hồng, cho đến xương quai xanh lung linh.
Đầu ngón tay hơi lạnh của hắn không khống chế được dùng chút sức, quyến luyến tận xương.
Từ Học Dân ngại không dám nói, cậu đem làn da trắng ngần của người ta sờ tới mức có vệt đỏ rồi. Bệnh đến mức Từ Học Dân không nhìn nổi nữa.
Có lẽ chỉ có Bách Chính không biết bản thân mình có biểu cảm gì.
Bách Chính quá lâu không gặp Dụ Sân, tròn ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, lúc nhớ cô nhất, cũng chỉ có thể dựa vào thân phận người xem, xa xa nhìn cô qua màn hình.
Hiện tại do sai sót ngẫu nhiên, người đã trong lòng hắn, còn đang trong trạng thái hôn mê.
Hắn ôm lấy cô gái, rõ ràng yêu đến không muốn buông tay.
Từ Học Dân ho mấy tiếng, Bách Chính cũng chẳng có phản ứng, người hầu gia cuối cùng cũng không nhịn nổi nhắc nhở chủ nhân nhà mình: “Cậu phải đưa cô ấy về, không biết Dụ tiểu thư lúc nào sẽ tỉnh lại.”
Câu nói này vừa nói ra, chàng trai ở ghế sau lạnh mắt, giống như dóc xương mà nhìn Từ Học Dân một cái.
Giống như Từ Học Dân muốn cướp Dụ Sân đi vậy.
Trạng thái hiện nay của Bách Chính, có chút điên cuồng.
Nếu người ta không khiến hắn ôm còn đỡ, sai sót ngẫu nhiên tới tay hắn, trong cái dáng vẻ này, Bách Chính đã không bằng lòng buông tay rồi.
Từ Học Dân không khuyên nữa, sống hơn nửa đời người, những chuyện tình yêu này, ông ít nhiều hiểu được vài phần.
Bách Chính sẽ có lúc tự mình nghĩ thoáng ra thôi.
Xe lái đến cổng trường Dụ Sân.
Ngón tay Bách Chính siết chặt lại, khó khăn nói: “Cô ấy cần kiểm tra sức khỏe.”
Từ Học Dân dùng ánh mắt âm thầm nói: tin tôi đi, cô ấy không cần đâu.
Bách Chính không nói một lời, sống chết ôm chặt lấy cô gái.
Áo khoác màu gạo của cô trong lúc lôi kéo bị dính bẩn, sớm bị Bách Chính cở ra, đến nay bên trong chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu đỏ.
Thiếu nữ nho nhỏ một nắm, bị chủ nhân cao to ôm lấy.
Từ Học Dân cảm thấy hắn có chút hèn mọn đáng thương.
Được rồi, Dụ tiểu thư cần.
Từ Học Dân quay lại xe, hỏi Bách Chính: “Cậu cảm thấy, chúng ta đưa Dụ tiểu thư tới bệnh viện kiểm tra, hay là quay về nhà cậu kiểm tra tốt hơn?”
“Đi Lang Đình.”
Từ Học Dân xoay bàn điều khiển, lái xe về phía nhà Bách Chính.
Bách Chính ở trong biệt thự liền kề trong thành phố S, nhà họ Từ có tiền, không cần biết thời đại nào người có tiền luôn thích mua nhà đất, bất động sản của nhà họ Từ ở thành phố S cũng không ít, nhưng biệt thự này là Bách Chính mới mua.
Hắn không ở những căn nhà mà Từ Ngạo Thần mua, ít nhiều vẫn có vài phần tâm bệnh. Loại thân thế này, rơi trên người ai cũng không tiếp thu nổi.
Bình thường biệt thự chỉ có vài người hầu quét dọn, còn có hai đầu bếp nấu cơm.
Thời gian này đầu bếp đã về rồi, mấy bà thím chăm sóc chủ nhân vẫn còn ở lại.
Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, bọn họ nhìn thấy tiểu Bách tổng ôm một cô gái đi vào.
Áo khoác của tiểu Bách tổng bao chặt lấy cơ thể đơn bạc của cô gái, người hầu có chút ngạc nhiên, hiểu kì của con người khiến bọn họ muốn xem rốt cuộc cô gái ấy trông như thế nào.
Rất đáng tiếc, khuôn mặt cô gái đã chôn trong ngực Bách Chính, chỉ lộ ra một đôi tai thỏ ngoan ngoãn trắng ngần.
Bách Chính một đường ôm Dụ Sân đi vào, Từ Học Dân trên đường đã gọi cho bác sĩ gia đình, lúc này bác sĩ đã ngồi đợi rồi.
Bác sĩ giúp Dụ Sân kiểm tra sức khỏe: “Hít vào một bộ phận ete, không đáng ngại, thuốc hết hiệu quả sẽ tỉnh lại.”
Từ Học Dân không ngạc nhiên, đưa bác sĩ cùng ra ngoài. Ông giúp Bách Chính đóng cửa lại.
Sự việc buổi tối ai cũng rõ ràng, Bách Chính quá nhớ cô rồi, hắn luôn tìm lý do, để giữ cô lại lâu hơn.
Nếu như cô tỉnh, hắn nhất định sẽ không to gan như thế, cô lại hôn mê, người đẹp an tĩnh vô hại đang say giấc nồng.
Đứng ở góc độ lý tính mà nói, Từ Học Dân cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, vẫn nên đưa người trở về mới được, ở bên cạnh nhau càng lâu, càng không nỡ càng đau khổ. Cần gì phải rách tim nát phổi thêm một lần?
Trong phòng, Bách Chính ngồi dựa lên đầu giường, hắn nhấc một đầu gối chống lên, cô gái ngủ trên đùi hắn.
Đêm đông chẳng hề có ánh trăng, bầu trời là một màu xanh đen mênh mông vô bờ.
Bách Chính tháo máy trợ thính bên tai ra.
Như vậy, hắn sẽ cảm thấy bản thân mình bình thường hơn một chút, có thể lừa dối bản thân trong chốc lát, quên đi những chuyện không vui kia, giả bộ đây là thiên trường địa cửu mà hắn muốn.
Nhưng Bách Chính biết, sẽ có thời khắc kết thúc. Tương lai không có kết quả, vốn không nên lãng phí thời gian trong quá trình.
Mái tóc dài của cô xõa tung ra, trải trên đùi hắn, năm hắn gặp được cô, cô còn mang theo mấy phần trẻ con, đến nay cô gái đã trở thành một bông hoa nở rộ rực rỡ.
Trái tim hắn dù yêu lại đáng thương.
Lúc hai giờ sáng, hắn thấy hàng mi của Dụ Sân hơi run rẩy.
Bách Chính biết không nên như thế này, kì thực nên sớm đưa cô trở về. Dù sao cô cũng rất nhanh tỉnh lại.
Hắn cúi mắt, tắt đèn trong phòng đi.
Dụ Sân mơ hồ có ý thức, cô nhớ những việc trước khi hôn mê, hai gã đàn ông lạ mắt kia có nhắc tới Lâm tổng.
Cô trừ đau đầu ra, cả người cũng không có gì khác lạ.
Cô thở phào một hơi, cô cố gắng muốn mở mắt ra, hiệu quả của thuốc vẫn chưa tan hết, đôi mắt của cô căn bản không mở ra nổi, không ngờ một bàn tay lạnh băng che lên đôi mắt của cô.
Dụ Sân không nhìn thấy gì hết, ngay từ đầu căn phòng là một mảnh đen kịt, tiếp theo đó là độ ấm trong lòng bàn tay của người nọ. Cô không nhìn thấy đây là ai, cũng không phải là tên Lâm tổng kia chứ?
Bàn tay thon dài, trong ngày đông, lạnh khiến cô phát run.
Buông____Ra_____
Ngón tay của cô vô lực, muốn tách bàn tay đang che đôi mắt mình ra. Không ngờ năm ngón tay bị người kia bao lấy, mười ngón đan vào nhau, kẽ tay thân mật không khe hở.
Chút sức lực như mèo con kia của Dụ Sân, không làm được cái gì.
Không nhìn thấy, chỉ còn lại cảm quan. Bàn tay đan vào tay cô kia, ngón tay thon dài có lực, bàn tay người nọ to gần gấp rưỡi bàn tay cô, là bàn tay của đàn ông.
Nói không ra nổi là tại sao, vốn nên sợ hãi, nhưng cảm xúc sợ hãi của cô không mãnh liệt cho lắm.
Dụ Sân trong cơn mơ hồ, thậm chí có cảm giác cấp bách muốn xem người đàn ông này là ai.
Nhưng đáng tiếc cô ngay cả sức phát ra tiếng cũng không có, nồng độ ete không nhỏ, cô có thể tỉnh lại trong lúc này, được coi là người có tính kháng thuốc mạnh mẽ, trong đầu một mảnh hỗn loạn, giờ phút thanh tỉnh này chỉ là tạm thời mà thôi.
Hấn cứ yên tĩnh như vậy mà đan vào tay cô, rũ mắt xuống nhìn Dụ Sân mất đi ý thức lần nữa.
Bách Chính biết, hắn bắt buộc phải đưa cô trở về.
Hắn nhìn cánh môi đỏ hồng của cô, cúi đầu xuống, nhưng cách môi cô một khoảng rất ngắn thì dừng lại.
Hắn không xứng.
Ít nhất đối với cô, không thể làm thế này được.
“Đừng sợ, anh đưa em về.”
*
Từ Học Dân một chút cũng không quan tâm đêm nay chủ nhân khi nào mới đưa Dụ tiểu thư về nữa.
Ông già rồi, lăn lộn không nổi, tình yêu à, quả thực quá sâu sắc phức tạp.
Lúc này ông quay lại khách sạn năm sao, dự định hẹn vị “Lâm tổng” trong truyền thuyết kia ăn bữa cơm.
Lâm tổng tên là Lâm Bằng Nghĩa, năm nay 48 tuổi, có một công ty không lớn chẳng nhỏ, nghiêm khắc mà nói, gã ngay cả giám đốc của Miêu Vĩ cũng không với tới nổi.
Kẻ này lòng hư vinh rất nặng, còn háo sắc.
Lâm Bằng Nghĩa thích tặng thưởng cho streammer, gã hưởng thụ quá trình được cảm ơn, cũng trong quá trình này tìm hiểu các người đẹp.
Mấy năm này vòng tròn phát sóng trực tiếp rất nổi, có một bộ phận streammer chưa hiểu sự đời, tuổi tác lại còn nhỏ, vẻ ngoài trông cũng khá.
Tham tiền một chút, Lâm Bằng Nghĩa liền dụ dỗ, nếu từ chối gã, Lâm Bằng Nghĩa sẽ giở thủ đoạn, nhưng lá gan không tính là lớn, số lần giơ thủ đoạn không nhiều, cũng tương đối thận trọng.
Vội vã động tới Dụ Sân như vậy, là bởi vì, gã xác thực lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tinh xảo như vậy.
Làn da như tuyết, cả người toát ra sức sống trẻ trung non nớt, minh tinh tuyết một trong giới giải trí cũng không bằng một phần của cô.
Trùng hợp thay, Lâm Bằng Nghĩa vẫn chưa đi.
Hai kẻ mà gã ta phái đi vẫn chưa về, Lâm Bằng Nghĩa cảm thấy không đúng lắm, nhưng cho dù thất thủ, bọn chúng cũng nhất định báo cáo lại tình huống, sao ngay đến cả một tin nhắn cũng không có?
Trong lòng Lâm Bằng Nghĩa mắng hai kẻ kia không đáng tin, lúc này giám đốc Miêu Vĩ đột nhiên gọi điện thoại cho gã nói: “Lão Lâm, Từ tổng của chúng tôi muốn mời ông ăn bữa cơm, muốn bàn bạc vụ làm ăn với ông.”
Lâm Bằng Nghĩa không dám tin.
Nhà họ Từ là địa vị gì, bình thường gã ngày cả lời cũng chẳng nói ra nổi, hiện tại muốn bàn chuyện làm ăn với gã, còn có chuyện tốt như vậy? Trong lòng gã vui vẻ, cũng chẳng thèm để ý đến Dụ Sân nữa, vội vội vàng vàng tới nơi hẹn.
Từ Học Dân nói: “Lâm tổng mời ngồi.”
Lâm Bằng Nghĩa biết, người đàn ông trung niên tóc bạc nửa đầu này, địa vị ở nhà họ Từ không thấp.
Lâm Bằng Nghĩa ân cần chu đáo, một mặt hỏi thăm chuyện hợp tác.
Từ Học Dân chỉ nói: “Đừng vội, đợi Bách tổng của chúng tôi đã.”
“Vị Bách tổng này là?”
Từ Học Dân cười nhưng không nói.
Lâm Bằng Nghĩa kinh ngạc, sẽ không phải là chủ nhân nhà họ Từ mấy năm gần đây mới quay về chứ? Lâm Bằng Nghĩa có chút nắm không chuẩn, bình thường gã ngay cả tư cách xách giày cho người nhà họ Từ chính thống cũng không có, hôm nay vị kia muốn tự mình tới bàn chuyện làm ăn với gã?
Gã sinh ra mấy phần khủng hoảng, rốt cuộc là thương vụ gì đây?
Ngay sau đây gã sẽ biết rồi.
Lâm Bằng Nghĩa không dám đi, ngồi với Từ Học Dân tới hơn nửa đêm, Lâm Bằng Nghĩa buồn ngủ mệt mỏi không đỡ được. Trước khi trời sáng, một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn mang theo sương giá sáng sớm đi vào.
Bước chân của hắn chậm rãi, không vội không vàng, tiếng giày da gõ lên mặt đất, có một sự lạnh lẽo áp bức.
Lâm Bằng Nghĩa vừa nhìn, kinh ngạc vì sự trẻ trung của hắn.
Hơn hai mươi năm trước, Từ Ngạo Thần là nhân vật truyền kỳ, Lâm Bằng Nghĩa cũng chỉ nghe danh, ngay cả mặt của Từ Ngạo Thần còn chưa được gặp.
Hôm nay ngược lại có phúc, gặp được đời sau của Từ Ngạo Thần.
Lâm Bằng Nghĩa lập tức nặn ra một nụ cười nghênh đón.
Mà gã vẫn chưa phản ứng lại đã nghe thấy tiếng cảm giác xương cốt gãy lìa.
Bách thiếu không dễ dàng ra tay, nhưng một khi hắn động tay đánh người đau thế nào, người người đều biết.
Chỉ một lát, Lâm Bằng Nghĩa bình thường bỏ bê luyện tập hơi thở đã yếu đi rất nhiều, trong lòng gã phẫn nộ, nhưng võ lực tài lực, đều không có cách nào đối kháng được với người đàn ông trẻ tuổi âm lãnh này, gã run rẩy nói: “Bách tổng…..cậu….tại sao….”
Bách Chính cầm một ly rượu lên, tiện tay đập vỡ. Thủy tinh bị vỡ vụn, phản xạ ánh sáng lạnh băng dưới ánh đèn. Hắn đến gần Lâm Bằng Nghĩa.
Lâm Bằng Nghĩa thực sự bị dọa phát điên rồi, cũng không lo xương cốt có bao nhiêu đau, bò xuống mặt bàn.
“Ông muốn biết tại sao không?” Giọng nói của hắn rất nhẹ, mang theo chút từ tính dễ nghe, nhưng lại khiến Lâm Bằng Nghĩa nổi da gà.
“Đúng, tôi có chỗ nào đắc tội với ngài? Tôi, tôi sẽ xin lỗi.”
“Ông không có cách nào xin lỗi.” Bách Chính dùng ly rượu vỡ nát, kề lên cổ Lâm Bằng Nghĩa, “Người mà tôi không nỡ động đến, ông sao lại dám?”
Lần này Lâm Bằng Nghĩa hiểu ra rồi. Nữ streammer kia.
Gã bị dọa chảy cả đống nước mắt nước mũi: “Tôi không động cô ấy, tôi không biết đó là người của ngài, sau này tôi không dám nữa. Từ tổng, Từ tổng ông cứu tôi với.”
Từ Học Dân ngồi một bên nghe thấy gã kêu cứu, diễn vai một người gỗ. Ồ, ai bao gan ông béo như thế.
Cho dù Lâm Bằng Nghĩa đi đâm Bách Chính một dao, Bách Chính cũng không phản ứng lớn như vậy.
Nhưng gã động tới thứ càng quan trọng hơn.
Người nhà họ Từ điên lên đến bản thân mình còn giết, nói gì đến một Lâm Bằng Nghĩa.
Từ Học Dân cảm thấy, Lâm Bằng Nghĩa có thể nhặt được mạng chó về, cũng coi như kết cục tốt. Càng nói gì đến gã làm hại biết bao nhiêu cô gái, cũng nên có người tới trị gã.
*
Dụ Sân tỉnh lại trong ký túc xá.
Trời sắp sáng rồi, Lương Nhạc Đan còn đang ngủ ngon, giường của Chúc Uyển thì trống.
Dụ Sân đẩy đẩy Lương Nhạc Đan: “Nhạc Đan, Chúc Uyển có về không?”
Lương Nhạc Đan mơ mơ hồ hồ đáp: “Dụ Sân à, không về nữa, tối qua cậu ấy gọi điện về, nói là ở bên đó. Cậu ấy không sao. Nhưng mà không gọi được cho cậu, cậu ấy rất lo lắng.” Cô nàng ngáp một cái.
Dụ Sân trầm mặc một hồi, hỏi cô nàng: “Cậu biết ai đưa tớ về không??”
“Dì quản lý ký túc, bà ấy nói cậu uống say.”
“Không phải bà ấy, cậu có nhìn thấy ai khác không?”
“Không có.”
Dụ Sân không làm phiền Lương Nhạc đan ngủ tiếp nữa, cô nằm về giường, nhìn ngón tay của mình, độ ấm lạnh lẽo của hắn, dường như muốn xuyên qua ngón tay cô.
Cho dù không nhìn thấy, nhưng cô biết được người đó là ai.
Hắn không biết, muốn nhận ra một người có rất nhiều cách, cô chẳng cần phải nhìn thấy hắn, nhưng có thể cảm nhận được hắn.
Thành phố này hai người đã từng ước định với nhau, lại một năm mới tới. Dụ Sân dùng chăn che đi gò má của mình, Bách Chính đều trở về rồi, nhưng hắn vẫn ném cô trở lại.
Ai còn tiếc rẻ đợi hắn thêm ba năm nữa chứ?
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Bách Chính: Cô ấy cần phải kiểm tra
Từ Học Dân: cô ấy không cần
Bách Chính: Cần!
Từ Học Dân: được tôi cô ấy cần
Các người đều chân chính là người nhà họ Từ, đều không nói lý