Dụ Sân sắp tắt thở đến nơi, mới được đẩy lên trên mặt nước.
Cô ho tới nỗi mặt nhỏ trắng bệch, nhưng có việc quan trọng hơn phẫn nộ.
“Lương, khụ khụ, Lương Nhạc Trí còn ở dưới nước.”
Bách Chính hít sâu một hơi, không nói chuyện, hắn không nói một lời, đẩy Dụ Sân vào bờ, lại xoay người nhảy xuống hồ.
Dụ Sân vừa ho, vừa nhìn chằm chằm mặt nước, rất nhanh, Bách Chính tóm lấy cổ áo người đàn ông như tóm một con chó chết kéo lên bờ.
Lương Nhạc Trí vì bị sặc nước nên đã ngât đi rồi.
Dụ Sân sợ hắn ta thực sự bị chết đuối, vội vàng vỗ lên mặt hắn: “Lương Nhạc Trí, Lương Nhạc Trí.”
Cả người Bách Chính ướt đẫm, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Lương Nhạc Trí khụ một tiếng, nôn ra một đống nước, hắn ta thoát chết trong gang tấc, cánh tay vẫn còn đau không chịu nổi, lúc này nhìn thấy Dụ Sân, ngồi sụp xuống lẩm bẩm nói: “Anh vẫn còn sống sao?”
Dụ Sân gật đầu.
Lương Nhạc Trí thở phào một hơi.
Lúc này lý trí của Lương Nhạc Trí quay về, vội vàng hỏi Dụ Sân: “Em không sao chứ? Ban nãy thần chí của anh không rõ ràng, có làm bị thương đến em không, đều là anh không tốt, sớm biết thế đã không chơi trò này rồi.”
Dụ Sân vừa định trả lời, bỗng bị người bế bổng lên.
Lúc này Lương Nhạc Trí mới phát hiện người đàn ông trầm mặc bên cạnh, hắn rất trẻ, dáng người thon dài.
“Này, anh làm gì đấy?”
Người đàn ông không thèm để ý tới hắn ta, ôm Dụ Sân rời khỏi.
Đúng là không thể chịu nổi, ôm người phụ nữ tương lai của hắn trước mặt hắn!
Lương Nhạ Trí muốn bò dậy, nhưng cánh tay đau đến nỗi kêu rú lên một tiếng lại nằm vật xuống.
Lương Nhạc Trí chỉ có thể gào lên: “Này, người kia, tôi báo cảnh sát, anh buông bé Sân xuống. Đứng lại, anh không được đi, anh là ai đấy hả.”
Bách Chính không thèm để ý đến hắn ta, ôm Dụ Sân bước từng bước xa dần.
Dụ Sân ở trong vòng tay hắn, nhiệt độ cơ thể của hai người đều lạnh băng, lần này cô không vật lộn nữa, chỉ yên lặng nhìn hắn.
Ba năm này, không chỉ cô trưởng thành, Bách Chính cũng trưởng thành rồi.
Năm tháng không hề mài mòn góc cạnh của hắn, chỉ khiến đầu mày cuối mắt người đàn ông trẻ tuổi thêm sắc bén, mang theo trầm ổn mà trước kia chưa từng có.
Tầm mắt của cô lướt từ lông mày sắc bén của người đàn ông, một đường rơi xuống đôi mắt đen như mực, môi mỏng trắng bệch. Cuối cùng rơi trên máy trợ thính ở trên tai, khựng lại.
Sự yên lặng của Dụ Sân khiến hắn dừng bước chân.
Bách Chính cúi mắt xuống, nhìn thấy đôi mắt rét lạnh, đôi mắt của cô gái trong lòng quá mức sáng rực, mà cô đang dùng ánh mắt của người xa lạ nhìn hắn, khiến trái tim hắn bị đâm tới phát đau.
Hắn trầm mặc trong khoảnh khắc, đi tới khách sạn gần hồ Tiểu Ngọc nhất thuê một phòng.
Nhân viên lễ tân hồ nghi nhìn nhìn bọn họ.
Một đôi nam nữ trẻ tuổi cả người ướt sũng, nhìn không rõ biểu tình của người đàn ông, cô gái trong lòng anh ta mím chặt khóe môi, nhìn ra đang rất tức giận.
Nắm hết tết đến, bên ngoài lại còn lạnh như vậy, nếu không phải giá trị nhan sắc của bọn họ quá cao, nhân viên công tác muốn trực tiếp báo cảnh sát.
Bách Chính đưa Dụ Sân vào trong phòng, mở nước nóng.
Bọn họ một đường không hề nói chuyện, lúc này hắn cũng chỉ đặt Dụ Sân vào trong bồn tắm, ra hiệu cho cô tắm rửa, hắn chuẩn bị đi ra ngoài.
Dụ Sân túm lấy cổ áo hắn.
“Anh đây được coi là gì?”
Ném cô ở đây, hắn lại định chạy đi nữa đúng không?
Bách Chính nhìn gò má trắng bệch của cô, thấp giọng nói: “Anh không đi, em tắm xong chúng ta nói chuyện.”
Dụ Sân buông tay, cô ôm lấy đầu gối, khẽ nói: “Nếu như lần này anh vẫn bỏ đi, thì đời này đừng xuất hiện nữa.”
Bước chân của Bách Chính khựng lại, hắn quay lưng lại với cô, đóng cửa.
Dụ Sân tắm xong bước ra ngoài, không ngờ Bách Chính cũng tắm xong rồi. Có tiền đúng là tiện thật, hắn có thể tắm ở phòng bên cạnh.
Dụ Sân ngồi đối diện với hắn.
Cô mở nắp chai nước, uống một ngụm, cuối cùng cũng coi như sống lại.
Bách Chính cho rằng cô sẽ phẫn nộ tức giận, hoặc là truy hỏi, tồi tệ nhất, cô sẽ khóc.
Mà cô so với tưởng tượng của hắn bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ngược lại hắn không nhịn nổi tức giận, thấp giọng nói: “Lương Nhạc Trí không thích hợp với em.”
“Vậy ai thích hợp? Anh à?”
Hắn nhìn cô một cái, giọng nói của cô gái mang mấy phần trào phúng, Dụ Sân rất ít khi nói chuyện như vậy.
Đại đa số thời gian cô đều rất ngoan ngoãn lễ phép. Nói chuyện khiến trái tim con người ta cảm thấy ngọt ngào.
Mà hắn đại khái đã quên, Dụ Sân như vậy, là sau khi thích hắn. Trước khi thích hắn, mỗi lần nói chuyện, cũng sẽ như móc tim hắn ra.
“Anh cũng không thích hợp.”
“Tôi thấy kì lạ.” Dụ Sân chống cằm, trạng thái vừa kinh ngạc vừa hiếu kì nhìn hắn: “Ba năm trước Bách thiếu nói tôi không thú vị, phủi mông đi mất. Ba năm sau, lại nhàn rỗi đến mức giúp tôi lựa đàn ông.”
Khóe miệng hắn động, cuối cùng cũng không phát ra âm thanh nào.
Dụ Sân mắt thấy nắm tay siết chặt của hắn, hai người ai cũng không nhắc đến chuyện phát sinh ở bên hồ. Hắn không nhắc, dường như đang không muốn thừa nhận quyết tâm kiên trì lâu như vậy bị đánh vỡ, Dụ Sân tạm thời không nhắc đến, thực ra cô đã tức giận đến mức nổ tung rồi.
Dùng cách ép cô tắt thở để hôn hắn, Bách thiếu đúng là giỏi giang.
Bách Chính rũ mắt: “Hắn ta suýt nữa đã hại chết em.”
“Đó là vì người nào đó đánh gãy tay anh ta, anh ta mới không thể bơi được.”
Bách Chính nhìn cô một cái.
Dụ Sân hít sâu một hơi, ngược lại cười cười: “Thế này đi, tôi cảm thấy anh khá thích quản chuyện của tôi, anh cảm thấy Lương Nhạc Trí không đạt tiêu chuẩn, thiết nghĩ ánh mắt anh tốt. Anh nói xem ai thích hợp hơn, tôi tiếp nhận ý kiến của anh. Miễn cho lần sau lại chẳng hiểu sao bị ấn xuống hồ, dạy tôi thanh tỉnh.”
Sắc mặt Bách Chính trắng bệch.
Hắn muốn giải thích, nhưng lại đột nhiên nghĩ, hắn vốn không nên giải thích gì. Mong muốn ban đầu của hắn rõ ràng là không muốn có bất kì liên quan nào đến Dụ Sân.
Nhưng hắn không giữ vững nguyên tắc.
“Nói đi, sao lại không nói nữa?”
“Sân Sân.”
“Đừng gọi tôi như thế.” Dụ Sân đột nhiên hất tay hắn ra.
Bách Chính lúc này mới phát hiện, trong mắt cô ẩn chứa nước mắt, cô gái bình thường không tức giận, tức giận lên cực kỳ đáng sợ.
Cô ôm lấy mặt, nước mắt trượt xuống lòng bàn tay.
Cô gái co người lại thành một đoàn.
Cô đột nhiên khóc lên, khóc đến không còn cách nào. Bách Chính xoa đầu cô: “Đừng khóc, là anh không tốt.”
Hắn gian nan nói: “Em, em thích ai, thì thích người đó, sau này anh sẽ không làm phiền em nữa. Chuyện vừa nãy ở bên hồ, anh rất xin lỗi, nhưng anh không hề muốn em xảy ra chuyện. Nếu như em còn tức giận, có thể ấn đầu anh vào bồn tắm.”
*Min: ồ nói chuyện như xiếc
Hắn quả thực không nghĩ tới chuyện làm cô bị thương, cho dù ban nãy bị lửa đố kị bốc lên đầu, Bách Chính cũng chưa từng nghĩ muốn cô đồng quy vu tận.
Hắn muốn cô sống thật tốt.
Dụ Sân càng khóc to hơn.
Trời mới biết, ba năm này, cô dùng bao lâu, mới quen được sự thật Bách Chính đã rời khỏi cuộc sống của cô.
Hắn muốn đi là đi, muốn về là về, muốn đem cuộc đời của bản thân mình trở thành khu vui chơi sao?
Bách Chính không chịu nổi khi nghe cô khóc.
Hắn luống cuống tay chân, lại không dám đụng vào cô. Hồi lâu, mới dùng bàn tay run rẩy, khẽ vuốt tóc cô.
“Là anh không tốt.”
Dụ Sân sụt sịt mấy tiếng, Bách Chính cũng không giải thích tại sao năm đó lại rời đi, Dụ Sân nghẹn ngào nói: “Tai của anh, xảy ra chuyện gì?”
Bách Chính không ngờ đề tài nói chuyện xoay nhanh như vậy, mà hắn hiện giờ chỉ muốn cô đừng khóc nữa, cô hỏi cái gì, hắn đáp cái đó là được.
Duy nhất không thể nói ra sự thật.
Dòng máu chảy trong người hắn, bẩn thỉu đến mức ngay bản thân hắn cũng không cách nào tiếp nhận, đừng khiến cho cô thêm ghê tởm nữa.
“Ở nước ngoài, không cẩn thận bị thương.”
Dụ Sân đã ngừng khóc rồi, cô dùng mu bàn tay lau mắt, hàng mi còn vương một giọt nước mắt, cả người trông vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Cô đã cho Bách Chính cơ hội giải thích, nhưng hắn rõ ràng không có dự định ấy. Vừa đúng như trước kia cô nói, mỗi người đều có bí mật.
Cô hiểu được.
Dụ Sân bò lên giường, lấy chăn che kín người lại. Cô khổ sở đến cùng cực, lại ấm ức đến đỉnh điểm, Dụ Sân trước kia chưa từng nghĩ tới, thì ra gặp một người, ấm ức có thể ùn ùn kéo đến nhiều như thế này.
“Anh đi đi, đóng cửa lại giúp tôi, cảm ơn.”Cô khẽ nói: “Trước kia chưa từng tuyên bố ở bên nhau, cho nên chia tay cũng không cần nói.”
Bách Chính cứng ngắc ngồi ở chỗ cũ.
Cô nghĩ đến cái gì đó, giọng nói mang theo vài phần dịu dàng: “Cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi, nhưng mà Bách Chính, sau này anh không cần trông giữ bên cạnh tôi nữa, sống cuộc sống của chính mình đi thôi.”
Hồi lâu, Dụ Sân nghe thấy ấm thanh ly rượu của khách sạn bị đập vỡ, hắn đứng lên, giúp cô đóng cửa lại.
Đợi Bách Chính rời đi, Dụ Sân mở mắt ra, vấn đề cô muốn hỏi nhất cũng chưa hỏi.
Ví dụ như hắn còn thích cô không?
Mà thực ra cũng không cần hỏi, nếu như không thích, nhiều năm qua đi như vậy hắn sẽ không phải vẫn là bộ dạng muốn kiếm soát biến thái như vậy.
Nhưng nếu như thích, nhiều năm như vậy không trở về, nhất định có lý do mà hắn không muốn nói. Đã không bằng lòng nói ra, lại hà tất phải truy hỏi.
Tóm lại chuyện giữa hai người, một khi có một người rút lui, thì vĩnh viễn không có cách nào tiến lên một bước.
Thế giới này, càng trưởng thành, càng dần dần mới hiểu ra một số quy tắc mà người trưởng thành mới hiểu được.
Nó dạy bạn âm thầm rơi lệ, dạy bạn miễn cưỡng vui cười, còn dạy bạn bình tĩnh buông tay.
*
Từ Học Dân biết, Bách thiếu trở về như vậy không xảy ra chuyện mới lạ.
Bách Chính hồn bay phách lạc quay lại, Từ Học Dân nhìn lại nhìn, vô cùng cơ trí mà không hỏi câu gì.
Kiểu này là bị người ta đá rồi, bị chia tay khiến cho suy sụp, đủ để khiến người ta bổ não.
Ông không hỏi, Bách Chính ngược lại tự mình kể ra.
“Cô ấy vẫn đang giận tôi.”
Từ Học Dân suy nghĩ trong chốc lát, vẫn quyết định quan tâm đến cậu chủ nhỏ một chút: “Dù sao thì cậu cũng rời đi lâu như vậy rồi, là con gái, trong lòng đều thấy khó chịu.”
Lại nói, khiến con gái nhà người ta thích cậu không phải là dự tính ngay từ ban đầu của cậu sao?
Sao khi thành sự thật rồi, cậu chủ lại không chịu nổi nhỉ.
“Aiz.” Từ Học Dân an ủi hắn, “Mùa xuân sắp tới rồi, tôi nghe nói thành phố S có một bữa tiệc không tồi, cậu rảnh rỗi có thể đi thả lỏng một chút.”
Bách Chính chẳng thèm để ý đến ông.
Từ Học Dân mặt không đổi sắc nghĩ, ông không thích hợp cung cấp tài liệu tham khảo cho người ta yêu đương. Bản thân ông thế nhưng FA cả đời đây.
Ai cũng nhìn ra được, Bách Chính rất không vui.
Lại qua một tuần nữa, thấy hắn mang vài phần tiều tụy, Từ Học Dân mới biết, Bách Chính gần như cả tuần liền không ngủ.
Nếu như khiến hắn có lý do để sống tiếp là tình yêu thuần khiết sạch sẽ của Dụ Sân, thì nay con tim hắn trống rỗng tới đau đớn. Cô nói không bao giờ cần hắn nữa, không cần đi trông giữ cô nữa.
Bách Chính hoàn toàn không giống với Từ Ngạo Thần ở chỗ, hắn đã từng có được tình yêu của cô.
Không có phần yêu thích này, hắn có lẽ sớm muộn gì cũng biến thành một dạng như Từ Ngạo Thần.
Vốn dĩ Từ Ngạo Thần sẽ không chết, ông ta kiêu ngạo tùy tiện như thế, là tình yêu giữa Mục Mộng Nghi và người khác phán ông ta tội tử hình.
Từ Học Dân đột nhiên ý thức được, cậu chủ nhỏ dần dần mất đi sức sống, chết dần trong vực sâu.
Từ Học Dân cảm thấy bản thân mình khổ quá rồi, một người đàn ông già khọm độc thân cả đời, cứng da đầu khuyên loạn: “Tôi cảm thấy, cậu thực ra, không cần thiết rời xa cô ấy. Trên thế giới này, nhất định sẽ không để ý tới sức khỏe của cậu. Dụ Sân là cô gái tốt, có lẽ cô ấy thực sự không để ý.”
Nói thì nói như vậy, Từ Học Dân cũng không dám nắm chắc. Ai mà không để ý đến cơ thể tùy thời có thể xảy ra chuyện của Bách Chính đây, không để ý hắn cả đời không thể cho cô ấy một đứa con?
Đến nỗi sau này sẽ có một ngày thần kinh xảy ra vấn đề hại người hay không. Từ Học Dân không xác định được nghĩ ngợi, bọn họ tới chuyện này cũng không dám đảm bảo.
Bách thiếu thực sự chẳng có tí sức cạnh tranh nào.
Ngón tay Bách Chính run lên.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Từ Học Dân mắc chứng sợ hãi yêu đương: Lão phu thực sự khổ quá mà!