Ai cũng không ngờ, người kiêu ngạo như Bách Chính sẽ có ngày nói cảm ơn với người khác, Mục Nguyên nhìn Dụ Sân một cái, hắn thà rằng Bách Chính không nói cảm ơn.
Mục Nguyên nhịn bực mình, cắn răng nói: “Chúc phúc hai người.”
Bách Chính cười như không cười, dù sao nếu đổi lại hắn mà là Mục Nguyên, tuyệt đối không nói được lời này.
Dụ Sân gật đầu: “Cảm ơn anh.”
Bách Chính xoa đầu cô: “Đi thôi.”
Mãi đến khi rời đi, Bách Chính cũng không chào hỏi Nghi phu nhân, hắn cũng không tha thứ cho người phụ nữ này, nào sợ bà ta bị bức đến đáng thương, nhưng đứng trên lập trường của Bách Chính, ví dụ con trai bà ta yêu đuối hơn một chút, căn bản không sống được tới bây giờ, Bách Chính không cần thiết phải tha thứ cho bà ta.
Mục Nguyên nhìn bóng lưng của bọn họ, có tiếc nuối, có không cam lòng đi, nhưng cuối cùng trong lòng chỉ còn đắng chát, trở thành buông bỏ.
Nhiều năm như vậy, hắn từ đầu đến cuối không tranh không đoạt, tình cảm dâng trào mãnh liệt, nhưng thực tế hành động gì cũng không làm. Rõ ràng hắn ta chiếm được tiên cơ, nhận được giáo dục tốt hơn Bách Chính, gặp Dụ Sân sớm hơn một bước, thậm chí môi trường sinh tồn còn mạnh hơn Bách Chính rất nhiều, nhưng tới cuối cùng, hắn ngay cả tên Lương Nhạc Trí tới đại học mới gặp Dụ Sân cũng không bằng.
Hắn làm quân tử khiêm tốn, thu liễm tâm tư của mình, kết quả như vậy cũng chẳng trách ai được.
Đợi tới khi Mục Nguyên không còn nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh kia, hoa mùa hạ nở rộ rực rỡ, mùi thơm bay vào mũi, hắn ta khẽ cười.
“Mong em hạnh phúc.”
Dứt khoát, hắn ta cũng không phải không có gì cả, hắn giữ vững bản tâm, vẫn là Mục Nguyên có tấm lòng rộng mở năm đó.
Tên của hắn, vốn là tồn tại sạch sẽ vô song.
Mục Mộng Nghi dựa người bên cửa, không lên tiếng, ánh mắt dõi theo từng bước đi của Bách Chính dần xa.
Bà ta hối hận rồi ư?
Đúng vậy, bà ta hối hận rồi. Vốn cho rằng Bách Chín sẽ chết yểu, không ngờ hắn có thể trưởng thành như vậy, hắn là vết sẹo đẫm máu trong tim bà ta, những năm này cho dù kết vảy, bà ta lại thỉnh thoảng nhớ tới dáng vẻ lúc còn nhỏ của Bách Chính.
Dáng vẻ ban đầu của đứa trẻ này.
Gầy gò, hai mắt sáng rực rỡ, trời sinh thiện lương.
Nhưng cuối cùng hắn trong ánh mắt ghê tởm sợ hãi của tất cả mọi người mà càng ngày càng mất mát, sau đó dứt khoát trở nên điên cuồng bất kham.
Nếu như không gặp gỡ Dụ Sân, có lẽ hắn thực sự sẽ trở thành một tên cặn bã.
Đến nay bờ vai hắn đã rộng lớn, cũng có thể vì cô gái của mình mà chống đỡ một mảnh trời.
Gió nổi lên rồi, Mục Mộng Nghi lau đi giọt nước mắt vương nơi khóe mắt.
“A Nguyên, về nhà thôi.”
“Vâng.”
*
Đã về thành phố T, trong thời gian ngắn Bách Chính cũng không có ý định đi, Dụ Sân về nhà, hắn chẳng thể nào đi theo được, chỉ có thể quay về căn chung cư nhỏ cách biệt đã lâu.
Năm đó Từ Ngạo Thần vì đón Mục Mộng Nghi về, mà mở công ty ở thành phố T, còn là nhà giàu nhất.
Sau đó ông ta chết rồi, trước khi chết để Từ Học Dân rút hết vốn ở thành phố T, toàn bộ dùng để bảo vệ Mục Mộng Nghi, nhà họ Bách mới dành được danh tiếng của ông ta.
Ông ta chết rồi, nhưng danh tiếng nhà họ Từ vẫn khiến nhiều người vội vàng.
Nếu như để bọn họ biết gia chủ hiện tại đã quay về rồi, ngày tháng của Bách Chính tuyệt đối không thanh nhàn nữa.
Bách Chính quay về không phải để bàn chuyện làm ăn, cho nên quay về cũng rất im hơi lặng tiếng.
Tối hôm đó, Khánh Công Yến của thành phố T, nơi này chứa đựng thành xuân của vô số người, mấy người đàn ông trẻ tuổi ngồi nói chuyện.
Khánh Công Yến càng làm càng tốt, nhưng hai năm nay bình dân đi rất nhiều, chi phí cũng không đắt như trước, những gia đình bình thường cũng có thể tới vui chơi.
“Chúng mày nói anh Chính quay về rồi, là thật hay giả đấy, chúng ta đã ba năm không thấy anh ấy rồi.”
“Đó còn là giả à, Kiều Huy nói đấy, đúng không hả Kiều Huy?”
Kiều Huy hưng phấn gật đầu: “Không sai, hôm nay anh ấy hẹn chúng ta tới đây.”
Kiều Huy hiện tại là tuyển thủ chuyên nghiệp của đội thể thao điện tử NPC, gần đây lăn lộn cũng khá khẩm. Ai cũng không ngờ tới, năm đó thiếu niên chơi game gà như thế, cuối cùng lại trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp có tiếng.
Trong góc còn có một người đàn ông thành thục ổn trọng đang ngồi, làn da hắn ngăm đen, nhưng nhìn có vẻ rất có tinh thần, cơ bắp nổi lên, liếc mắt cũng có thể nhìn ra cơ thể không tồi, chính là người duy nhất năm đó tiến vào đội tuyển của tỉnh Bàng Thư Vinh.
Bàng Thư Vinh hỏi: “Kiều Huy, năm đó mày là người cuối cùng gặp anh Chính, có biết tại sao anh ấy ra nước ngoài không?”
Kiều Huy lắc đầu, hắn chậm chạp nói: “Lúc đó tao cũng buồn rất lâu, anh Chính tìm tao bảo diễn một vở kịch, chia tay với Dụ Sân. Chúng mày nói lúc đó anh ấy thích Dụ Sân như vậy, sao lại làm như thế?”
Bàng Thư Vinh: “Lúc trước anh ấy tìm tao, rõ ràng không tham gia thi đấu, nhưng bảo tao nói với Dụ Sân là anh ấy có đi.”
Một đám đàn ông không nắm bắt được, ngay tại lúc này, cửa bị gõ vang lên.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo T shirt trắng đơn giản sạch sẽ đứng bên cửa, khóe môi nhếch lên nhìn bọn họ.
Đại Quang hưng phấn suýt nhảy lên: “Anh Chính! Thực sự là anh sao anh Chính?”
Đám người ào ào đứng lên, tâm trạng cám khái hưng phấn, nhào lên bắt tay ôm lấy hắn. Bách Chính thời niên thiếu tính tình xấu xa, trong lúc đối diện với một đám bạn cũ, khó tránh có vài phần hoài niệm.
“Đại Quang, nghe nói chú mày thành ông chủ rồi, không tồi. Bàng Thư Vinh, năm ngoài dành vinh quang về cho tổ quốc, giống đàn ông rồi đó. Kiều Huy, cách xa ông đây một chút.”
Kiều Huy ha ha cười to, đấm một phát vào ngực Bách Chính.
“Anh Chính, mấy năm nay anh làm cái gì vậy? May mà cơ ngực vẫn còn, bảo đao chưa già ha.”
“Cút.” Bách Chính nói.
Bảo đao chưa gia mẹ mày, ông đây năm nay mới 22.
Tâm tư bọn họ không đủ tinh tế, nhưng Bàng Thư Vinh liếc mắt là nhìn thấy máy trợ thính trên tai Bách Chính.
“Anh Chính, tai anh làm sao vậy?”
Mọi người đều nhìn qua, ào ào lộ ra ánh mắt không tưởng tượng nổi.
Bách Chính cười một tiếng: “Không sao, sức khỏe có vấn đề, một thời gian nữa làm phẫu thuật sẽ khôi phục lại thôi.”
Hắn nói như vậy, đám người cũng yên tâm, nhưng không khí cười đùa ban nãy không còn nữa, trở nên trầm trọng hơn nhiều.
Bàng Thư Vinh Kiều Huy và Đại Quang trao đổi ánh mắt.
Sau khi anh Chính bị đuổi ra khỏi nhà họ Bách, sẽ không phải sống không tốt chứ? Năm đó đánh mất Dụ Sân, đến giờ sức khỏe lại có vấn đề, trở thành nửa người tàn tật, nhìn đồ hắn mặc cũng cực kì bình thường, không lẽ cuộc sống của anh Chính bây giờ không như ý?
Bây giờ tiền lương hàng năm của Kiều Huy lên tới mấy trăm vạn, có lòng muốn giúp anh Chính “Đáng thương.”
“Anh Chính, chúng ta ở đây đều là anh em, nếu anh có chỗ nào khó khăn, nói ra anh em giúp anh nghĩ cách.”
Vẻ mặt Bách Chính vi diệu nhìn hắn một cái.
Có lẽ con hàng ngu ngốc này còn không biết, hắn tại sao có thể ở trong đội NPC thoải mái như vậy, rõ ràng không phải là tuyển thủ ưu tú nhất, nhưng lại nhận được đãi ngộ tốt, giá trị con người cũng cao.
Những thứ này đều là vì một câu nói trên bàn cơm của Bách Chính năm đó.
Tất cả mọi người đều nhìn nhất bá của Hằng Việt năm đó với ánh mắt chua xót buồn bã. Trước kia anh Chính oai phong cỡ nào, hiện tại lại luân lạc tới bước đường này?
Một đám có cuộc sống khá tốt, tình nghĩa anh em vẫn còn, nhưng trí thông minh rõ ràng vẫn chưa có tiến bộ.
Bách Chính đang định mở miệng, điện thoại vang lên. Vẻ mặt Bách Chính dịu dàng đi nhiều.
“Đợi tao qua lại giải thích sau, bây giờ tao phải đi đón chị dâu chúng mày.”
Quần chúng:???
Chị dâu cái gì, anh nói rõ ràng đi đã, này!
Kiều Huy khủng hoảng nghĩ, lúc đầu Bách Chính chọc nữ thần đi mất, đến này không phải lại tìm một người khác chứ!
Hắn vừa đi khỏi, trong phòng bao nổ tung lên.
“Mẹ nó, kinh ngạc chưa, anh Chính vừa nghèo vừa tàn tật, còn di tình biệt luyến!”
Bách Chính vừa tàn vừa nghèo mới đi ra khỏi cửa, bị một cô gái tóc dài đụng phải, tài liệu trên tay cô gái bị hất tung xuống đất, Bách Chính cau mày.
“Xin lỗi, xin….Bách Chính?”
Bách Chính nâng mắt lên, lạnh lùng hỏi: “Cô là ai?”
Mượn ánh đèn vàng vọt, từ tron mắt cô gái tóc dài có mấy phần kinh sợ, chậm rãi trở nên xúc động.
Cô ta khổ sở ngay cả bản thân mà hắn cũng không nhận ra, nhưng vẫn lên tiếng nói: “Em là Hình Phỉ Phỉ.”
Bách Chính cũng không phải thực sự quên mất, từ trong ký ức tìm được một người như này. Là bạn cùng phòng trước kia của cô gái nhà hắn.
Trách không được hắn không nhận ra, Hình Phỉ Phỉ thay đổi rất lớn.
Trước kia trông cô ta rất tomboy, để mái tóc ngắn gọn gàng, nay lại mặc bộ quần áo công sở đeo giày cao gót, váy ngắn cũng là loại gợi cảm, với trước kia rõ ràng là người người khác nhau.
Nhìn có vẻ là đang đi bàn chuyện làm ăn.
Bách Chính chẳng hứng thú gì với cô ta, hắn còn phải đi đón cô gái nhà hắn.
“Tránh ra.”
Hắn nói đi là đi, đối mặt với người khác tính cách của hắn vẫn y như lúc trước.
Hình Phỉ Phỉ vội ngăn hắn lại.
Ánh mắt cô ta quét qua hắn một vòng, rất rõ ràng, mấy năm nay Bách Chính thành thục hơn rất nhiều, mày kiếm sắc xảo.
Nhưng hắn ăn mặc như thế này có vẻ vô hại và trông trẻ trung hơn nhiều, thêm máy trợ thính chói mắt, khiến người ta không thể không kinh ngạc.
Hắn là anh hùng cái thế trong giấc mộng của Hình Phỉ Phỉ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy một Bách Chính khiêm tốn như này, Hình Phỉ Phỉ và bọn Kiều Huy có cùng một cách nghĩ.
“Mấy năm nay, anh sống không tốt sao?”
Ai cũng biết, sau khi thân thế của Bách Chính bị bại lộ, hắn cũng không thể về nhà họ Bách nữa.
Vẻ mặt Hình Phỉ Phỉ phức tạp cùng với mê mang, lại đột nhiên nảy ra mấy phần hi vọng. Lúc trước hắn ở trên cao, bản thân không xứng với hắn, đến nay có phải hay không có thể…..
Cô ta mới nghĩ như vậy, một giọng nữ ngọt ngào vang lên: “Bách Chính!”
Dưới ánh đèn vàng ấm, một cô gái mặc váy nhào vào lòng hắn. Mắt mày lạnh lùng của Bách Chính bỗng dịu dàng, hắn đón lấy cô, hôn một cái trên đỉnh đầu cô gái giống như trân bảo.
“Nóng không? Uống gì nào, anh lấy cho em?”
Làn da cô gái trắng sáng, mái tóc đen bờ môi mọng đỏ, trang điểm không thể nào tươi trẻ hơn nữa, nhưng lại thu hút ánh nhìn của người khác.
Cô duyên dáng xinh đẹp, so với ba năm trước càng đậm hơn, ở trong lòng Bách Chính, còn có vài phần làm nũng đối với người trong lòng.
Hình Phỉ Phỉ lùi ra sau một bước: “Dụ, Dụ Sân.”
Lúc này Dụ Sân mới phát hiện ra cô ta, cô phải nghiêm túc lắm mới nhận ra cô gái này là ai: “Hình Phỉ Phỉ?”
Vẻ mặt của Hình Phỉ Phỉ có vài phần không tự nhiên: “Hai người vậy mà vẫn còn bên nhau.”
Lời này khiến Dụ Sân cảm thấy kỳ quái, nhưng Bách Chính lại lạnh lùng đáp: “Quản miệng cô cho tốt, nói tiếng người.”
Cái gì gọi là vậy mà vẫn còn ở bên nhau? Bảo bối của hắn hắn không yêu mà còn yêu ai?
Trước kia Dụ Sân không hiểu Hình Phỉ Phỉ vẫn luôn thích mình, tại sao có một ngày lại không thích nữa, nhưng hôm nay, cô gái tóc dài đến eo vẫn chưa kịp thu lại ánh mắt nhìn Bách Chính, khiến cô hiểu được gì đó.
Hình Phỉ Phỉ cũng ý thức được, nhếch nhác chuyển tầm mắt ra chỗ khác.
Lát sau, Hình Phỉ Phỉ cười với Dụ Sân: “Đã lâu không gặp, tiện nói vài câu không?”
Dụ Sân không từ chối: “Được.”
Cô nhìn Bách Chính, ngược lại Bách Chính vô tư không đỡ nổi, hắn chỉ thấy cô gái kia chẳng hiểu ra làm sao, tình cảm đến cũng con mẹ nó kỳ quặc rồi.
“Anh ở đây đợi em.”
Dụ Sân và Hình Phỉ Phỉ đi tới bên cửa.
Hình Phỉ Phỉ không khỏi cảm khái, hiện nay bản thân trở nên thành thục, nhưng cô gái bên cạnh vẫn giữ được vẻ hoạt bát ngây thơ.
“Tớ rất ngạc nhiên, cuối cùng cậu vẫn chọn anh ấy.”
Dù sao từ trước tới nay, có quá nhiều người thích Dụ Sân, cô có quá nhiều lựa chọn, nhưng thời gian trôi đi, trái tim của cô gái xinh đẹp này, còn sạch sẽ trong sáng hơn bề ngoài của cô, nhắm chuẩn ai cuối cùng chính là người đó.
“Hình Phỉ Phỉ.”
“Đừng lo lắng, tớ thực ra, cũng không nghĩ nhiều. Trước kia là tớ không đúng, ban đầu rất thích cậu, nhưng sau đó lại quên đi cái tốt của cậu, quên đi cậu kéo tớ một cái từ trong tay ba dượng. Tớ chỉ nhìn thấy Bách Chính, là tớ quá đê tiện.”
Dụ Sân hỏi cô ta: “Bây giờ cậu sống tốt không?”
Trên mặt Hình Phỉ Phỉ nở nụ cười nhàn nhạt: “Rất tốt.”
Vì Dụ Sân và Bách Chính, cô ta mới có thể sống tốt như hiện tại. Cô ta cũng không phải người xấu, nào sợ đã từng đố kị với cô gái bên cạnh này, cũng vì bản thân cả đời này gập ghềnh không dứt.
Cô ta hổ thẹn với tất cả những gì Dụ Sân từng làm, thậm chí vừa rồi, cô ta còn ôm ấp dục vọng chiếm hữu với người đàn ông kia.
Nhưng giờ phút này, gió hạ thổi tới dịu dàng, năm đó bản thân vẫn là cô nàng tomboy, thích cô gái đáng yêu này biết bao nhiêu.
Cô lương thiện hào phóng, có đồ gì cũng sẽ đưa cho cô ta và Tang Tang trước.
Dụ Sân trước giờ chưa từng cướp thứ gì của cô ta, là cô ta vọng tưởng cướp đồ của Dụ Sân.
Nhưng Hình Phỉ Phỉ biết không có tác dụng gì, người đàn ông kia đối với bất kỳ ai cũng lạnh lùng như băng, duy nhất trước mặt Dụ Sân, cam nguyện cúi đầu xưng thần.
Không nói đến thắng thua, cô ta ngay đến tư cách so sánh cũng không có.
Nhìn đôi mắt đen rõ ràng của cô gái, hỏi cô ta những năm này sống có tốt không, Hình Phỉ Phỉ đột nhiên nhớ tới cái đêm mà Dụ Sân dũng cảm kéo mình chạy đi kia.
Bọn họ…..đã từng là bạn mà.
Hình Phỉ Phỉ hít sâu một hơi, chậm rãi cười, bắt đầu thoải mái nói: “Có một năm đến Tết thiếu nhi, cậu và Mục Nguyên đi xem biểu diễn ca nhạc, tớ nhớ hình như hôm đó là sinh nhật cậu. Lúc đó rất nóng, những đứa trẻ chạy tới chạy lui trên quảng trường, tớ nhìn thấy một con thú bông ôm lấy cậu.”
“Dụ Sân, cậu biết không? Tớ vẫn luôn ở đó, tớ nhìn thấy Bách thiếu mặc bộ quần áo thú bông kia, mặc hơn ba tiếng đồng hồ, vì lúc đó cậu rất ghét anh ấy, anh ấy chảy mồ hôi ròng ròng, chỉ vì đợi cậu xuất hiện, nhìn cậu đi qua, đợi cậu rời đi.”
Dụ Sân ngây người.
“Cậu quên tớ của sau này đi, hãy nhớ tới tớ của thuở ban đầu là được, tớ thật lòng từng rất thích cậu, hâm mộ cậu.”
Hình Phỉ Phỉ ôm lấy tập tài liệu, không đi vào Khánh Công Yến nữa, mà một mình hòa vào màn đêm.
Dụ Sân quay người lại, trước quầy ba, người đàn ông yên lặng nhìn cô, thấy cô đi tới, đuôi mày mang theo vài phần ôn hòa.
Tình yêu của con người ngọt ngào mà đậm đặc, từ trong mắt cũng có thể chảy ra ngoài.
Cô cũng cười lên, nắm lấy tay hắn.
“Sao vậy, cô ta nói gì với em?” Hắn không có ý gì khác, sợ cô hiểu lầm sẽ tức giận.
Dụ Sân ra hiệu hắn ghé tai lại, vừa cúi đầu, cô gái liền cắn một phát vào cằm hắn: “Chuyện con gái với nhau, không nói cho anh biết.”
Hắn cười một tiếng, một chút cũng không tức giận.
Hắn thích cô như vậy, trừ thương cô, còn cách gì khác đâu?
Hai người đi tới phòng bao, đám người vẫn đang bàn bạc nên phản ứng như nào đối với tình yêu mới của anh Chính, nhìn thấy cô gái xinh đẹp không nhiễm một hạt bụi nào, cả đám há hốc mồm trợn mắt.
Kiều Huy suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Nữ thần!”
Dụ Sân hơn hai mươi tuổi bớt đi vẻ trẻ con, trong vẻ đẹp còn thêm vài phần động lòng người. Mấy người đàn ông không thân thuộc với cô suýt chút nữa ngốc luôn.
Vẫn là Bàng Thư Vinh phản ứng nhanh, cười rộ lên: “Dụ Sân, mời ngồi, đừng để ý thằng ngốc kia”
Dụ Sân đối diện với bọn họ, vẫn có chút xấu hổ, cô gật đầu, chào hỏi mọi người một lượt.
Kiều Huy như đi trong mây mù, không phải! Chuyện này là thế nào vậy, đã nói là không tiền còn bị con gái nhà người ta đá rồi đâu!
Bách Chính nhìn bọn họ một cái.
“Thật ngại quá, quên nói cho chúng mày biết.” Bách Chinh chậm rãi, “Tao không làm vận động viên, nghề nghiệp hiện tại là chủ nhân nhà họ Từ.”
Quần chúng:!!!
Là nhà họ Từ trong truyền thuyết kia sao? Thật sao?
Anh giỏi thế sao không lên trời luôn đi!
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Quần chúng: đây với kịch bản bàn bạc qua không giống nhau!