Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thân Ái Là Cố Chấp Cuồng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



.Editor: H
.Beta: ChanhKhongHat aka Chanh Chanh
.Được đăng tại: Tiệm tạp hóa nhà Chanh aka Tiệm nhà Chanh
P/s: Nam9 nhỏ tuổi hơn nu9 nên mình thống nhất xưng hô như sau:
Nam9 nói với nu9: tôi-chị
Nu9 nói với nam9: tôi-cậu
Có bạn nào biết cách xưng hô ổn hơn thì nói mình nha.

Do bên Trung chỉ dùng "tôi" với "bạn" nên đôi lúc edit sẽ bị lấn cấn chỗ xưng hô.

Có gì mọi người góp ý nhẹ nhàng Chanh sẽ sửa lại.

_________^________
Giải Yến thấy Tang Noãn nhìn về phía mình, liền sải chân đi tới.

Trên người anh vẫn còn ám mùi thuốc lá và rượu, chắc là do ngồi lâu nên bị dính mùi lên.

Nhưng mà kỳ lạ thay, Tang Noãn lại không cảm thấy những mùi đó khó ngửi.

Chắc là vì người trước mặt quá đẹp trai.

Con người đều là động vật nhìn bằng mắt, trời sinh đã có sự bao dung vô tận với cái đẹp.

Anh không nhắc lại chuyện khi nãy, chỉ hỏi Tang Noãn đã bớt cảm chưa?
Hai mắt Tang Noãn cong lên, nhưng giọng điệu lại xa cách và kìm chế: " Chỉ là bệnh cảm cúm thường thôi, qua ngày mai là ổn rồi —— cảm ơn cậu về ly trà gừng hôm trước."
Nhắc tới ly trà gừng, giọng nói của Giải Yến hình như càng thêm dịu dàng: "Lúc Tiểu Trần nói với tôi là trà gừng ở nhà hàng này có hiệu quả rất tốt, ban đầu tôi cũng không tin đâu...."
Anh nhìn nhìn Tang Noãn nói: "Hiện tại tôi nên thay đổi suy nghĩ thôi."
Thấy Tang Noãn lộ vẻ nghi hoặc, Giải Yến hình như đoán được cô đang suy nghĩ cái gì, lại nói thêm một câu: "Tiểu Trần là trợ lý của tôi."

Tiệm lẩu đột nhiên ồn ào hơn, có một bàn bắt đầu chơi hoa quyền*, kêu gào tam đào viên, tứ phát tài*.

*Hoa quyền (划拳) trò chơi đố số bên Trung.

Khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra rồi đoán số, ai nói đúng thì thắng, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai đều sai thì hoà.

(Nguồn: thivien.net)
*Câu hò lúc chơi Hoa quyền: "Một là đứng đầu, hai là hai anh em tốt, ba là đào viên, bốn là phát tài 4 mùa, năm là lãnh đạo, sáu là sáu kế tiếp, bảy là thủ đoạn, tám là tám con ngực, chín là chín cần rượu, mười là khai trương....."
Bên đó có người gọi tên Giải Yến, Tang Noãn nhìn qua thì thấy người đàn ông nọ hơi béo đang nở nụ cười nịnh nọt nhìn hơi quen mắt.

Nhưng cũng chỉ là hơi quen mắt thôi, cô cũng không nhớ ra là đã gặp ở đâu.

Người đàn ông trung niên đó đi tới, Tang Noãn quay trở về bàn của mình, đồ ăn đã lên gần hết, cô gắp một miếng cải thảo, cho vào trong nồi.

Bàn bên cạnh ngày càng ồn ào, tiếng nước lẩu sôi lùng bùng cùng với âm thanh của nấp nồi lẩu, Tang Noãn bỗng sinh ra cảm giác hít thở không thông.

Chắc do ở có nhiều người quá, Tang Noãn cầm áo khoác, nói với người cùng bàn là mình muốn ra ngoài hít thở không khí, Thư Thư thấy cô muốn ra ngoài liền đứng dậy định đi theo, Tang Noãn dùng tay từ chối cô bé.

"Chị đi một mình được rồi." Cô nói.

Vừa đi ra tiệm lẩu, các loại mùi hương ngay lập tức biến mất, cô đi bộ dọc xuống đường, thấy được tiệm trà sữa nổi tiếng.

Tang Noãn kéo cổ áo, lấy mũ áo khoác trùm lên đầu, đi vào tiệm trà sữa.

Cô tạm thời đem mấy lời lải nhải của Tang Noãn ném vào thùng rác.

Tiệm trà sữa được trang trí rất ấm cúng, ánh đèn màu cam dịu, ở trên ghế còn đặt thêm vài con thú nhồi bông xù xù.

Bên trong có 3-4 người đang xếp hàng, Tang Noãn đứng cuối.

Cô lấy điện thoại ra lướt Weibo.

Hot search đứng đầu chính là cái tên Bùi Chí, phía sau cái tên chính là icon chữ hot của Weibo.

Tang Noãn nhìn cái tên này thật lâu, vẫn nhấn nút vào hot search.

Bên trong chính là một bức ảnh không rõ nét, chỉ có biết rằng đó là một nam một nữ, account marketing sử dụng từ ngữ rất khoa trương, nói là Hứa Bùi Chí lộ chuyện "tình yêu".

Hứa Bùi Chí chính nam idol ca sĩ cực hot trong nước, nếu dùng cách nói hiện nay, chính là nghệ sĩ lưu lượng.

Một bài đăng Weibo thôi là được hàng vạn fan share lại, các sản phẩm do anh ta làm đại diện thì fan đều sẽ điên cuồng mua cả đống lớn.

Cho nên với tin tức yêu đương không rõ thật hay giả của anh ta, mới có thể thành công leo lên ngôi vị trí đầu của hot search.

Hầu hết các loại tin hot trong giới giải trí đều là tin pha ke (fake), có tin dùng để cọ độ hot, có tin dùng để dìm đối thủ, có tin là bên công ty cố tình che che dấu dấu lên chém gió thêm tí để tăng độ hot.

Tang Noãn từng nhìn thấy bài viết phỏng đoán gia thế của cô, nói cô là tiểu thư nhà giàu, cô đều góp vốn vào mỗi bộ phim cô đóng.

Nhưng sự thật là khi cô 18 tuổi, ngay cả 30 vạn cũng không có.

Tang Noãn nhìn kỹ người trong bức ảnh, cô rất quen thuộc với bóng dáng của Hứa Bùi Chí, quen thuộc với cách nói chuyện cũng như thói quen nhỏ của anh.

Chỉ là hiện tại nhìn thấy, chỉ cảm thấy xa lạ.

Thời gian đúng là một liều thuốc tốt, có thể xóa sạch mọi dấu vết quen thuộc.


Chỉ trong chốc lát, giao diện Weibo trắng xóa.

Tang Noãn cất điện thoại vào, nghe thấy nhân viên hỏi cô muốn uống cái gì.

Cô ngẩng đầu, nghe người bên cạnh nói: "Cho một chén khoai môn đậu đỏ."
Tang Noãn thấy được Giải Yến, anh đeo khẩu trang đen, chỉ để lộ ra con mắt.

Phía sau anh còn có một cậu thanh niên cao gầy, mi thanh mục tú, mặt tròn tròn hơi giống trẻ con.

Giải Yến nói xong câu đó thì cũng không nói thêm cái gì, ngược lại cậu thanh niên phía sau lại gọi rất nhiều ly trà sữa.

Tang Noãn lùi về sau vài bước, nhẹ giọng hỏi: "Cậu định chen ngang sao?"
Đi đến gần Giải Yến, Tang Noãn mới phát hiện cậu thanh niên tầm 21-22 tuổi rất cao, ít nhất là cao hơn cô một cái đầu.

Giải Yến hơi cúi đầu, thanh âm mang theo ý cười.

"Ừ, vì muốn bồi thường, nên mời cô uống chén khoai môn đậu đỏ hoặc là...." Anh suy nghĩ một lát rồi mới nghĩ nhớ ra: "Bánh cuộn?"

Tang Noãn nhớ ra, lúc trước khi vào đoàn phim, cô có đăng một bài viết, nói là muốn ăn bánh cuộn.

Nhưng đó là chuyện rất lâu rồi.

Tang Noãn mơ hồ cảm thấy có gì đó không bình thường, nhưng chỉ là xoẹt qua, cảm giác nghi ngờ chưa kịp xuất hiện đã trốn đi.

"Nếu tôi ăn, chắc con bé Thư Thư sẽ lải nhải suốt thôi." Cô vươn một ngón tay ra cong lại: "Nửa phần là được rồi."
Cậu thanh niên cao gầy đã gọi xong trà sữa, nói địa chỉ tiệm lẩu, để bên tiệm ship tới đó.

Hóa ra là đặt trà sữa cho bên đoàn phim, nhưng chén khoai môn đậu đỏ mà Giải Yến gọi lúc đầu, lại vào tay Tang Noãn.

Giải Yến chắc là có việc, lúc ra khỏi tiệm trà sữa là có một chiếc xe hơi đỗ ở đó chờ anh, Giải Yến nói đưa cô về, Tang Noãn lắc đầu từ chối.

"Chỉ cách có vài bước thôi, gần lắm."
Giải Yến cũng không ép cô, liền lên xe đóng cửa, chiếc xe hơi đen dần biến mất trước mắt cô.

Cuối cùng, Thư Thư vẫn nhìn thấy ly trà sữa trên tay Tang Noãn, cô bé vẫn luôn lo lắng khi Tang Noãn đi ra ngoài một mình nên đi ra theo, vừa mới đi ra quán lẩu vài bước, cô bé đã thấy Tang Noãn đang ngậm viên khoai môn.

Tang Noãn nuốt viên khoai môn vào miệng, cười hì hì với Thư Thư, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết.

Thư Thư bất lực chỉ có thể gọi một tiếng "chị", nhưng uống thì đã uống rồi, cô bé chỉ có thể thỏa hiệp.

Tang Noãn gật đầu, bộ dáng muốn ngoan thế nào thì ngoan thế nấy.

Phần trà sữa mà Giải Yến đặt đã nhanh chóng được ship đến tiệm lẩu, Tang Noãn rất có ý thức chỉ uống nửa ly, không hề đụng vào nửa còn lại.

Bộ phim《 Rời thành 》lấy bối cảnh thời dân quốc, mà Lâm đ*o lại có tiếng là khắt khê nên hầu hết các phim điện ảnh của ông đều đi thực địa lấy cảnh.

Hầu như các cảnh quay trong thành điện ảnh đã quay xong, tiếp theo 《 rời thành 》cần mấy cảnh quay thực địa.

Ngày bay đến địa điểm quay chính là một ngày trời đầy mây, cảm giác là sắp mưa bão, Tang Noãn cho rằng chuyến bay sẽ bị delay rất lâu, nhưng không ngờ rằng mới delay hơn nửa tiếng là đã lên được máy bay.

Cô nhận được tin nhắn từ dì út, hỏi cô có rảnh về thăm một chuyến không.

Tang Noãn cầm điện thoại, tin nhắn ngắn ngủi chỉ có một câu, cô nhìn 3-4 lần, như thể cô không biết đọc mấy chữ đó.

Ngay sau đó, dì út nhắn thêm ―― Hai hôm nữa, là đến ngày giỗ mẹ cháu.


Tiếp viên hàng không nhắc nhở mọi người tắt máy, Tang Noãn như tìm được cái cớ, dùng sức ngắt nguồn luôn.

Chưa tới 2 giây, điện thoại đã tắt nguồn, màn hình tối đen.

Tang Noãn có rất ít kí ức về mẹ mình, kí ức mà cô nhớ nhất là hôm bà ly hôn với cha, khi đó là giữa hè trưa nắng, bà mặc bộ váy hoa, mái tóc dài tung xõa, trông bà như một cô gái trẻ 18 tuổi chứ không phải người mẹ đã có con gái 7 tuổi.

Vào khoảng khắc bà kí vào đơn ly hôn, khuôn mặt bà sống động như những bông hoa trên bộ váy của bà.

Hai tiếng không phải là dài, sau khi xuống máy bay, Tang Noãn vẫn nhắn lại cho dì mình
- -- Con sẽ tới.

Tang Noãn không phải tiểu thư nhà giàu mà công chúng phỏng đoán, ngược lại, 24 năm cuộc đời cô, hơn phân nửa là cực kì khó khăn.

Cha mẹ cô yêu nhau thời niên thiếu, nhưng mà lại không môn đăng hộ đối, một người đến từ gia đình nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, một người thì đến từ dòng dõi thư hương.

Ông ngoại từng với rằng, nếu mẹ ở bên cha, thì đừng có về cái nhà này nữa.

Nhưng mà tình yêu của thiếu niên vẫn luôn nồng cháy, các loại khó khăn và trở ngại đều không quan trọng bằng tình yêu, khi đó mẹ Tang Noãn không chút do dự quay đầu.

Trong lòng bà, đó là tình yêu của bà.

Chính là lúc ở bên nhau, cuộc sống dầu muối tương dấm đã thổi sạch chuyện phong hoa tuyết nguyệt của họ.

Hai người họ dồn toàn lực là việc cũng không thể mua được một nơi ở đàng hoàng.

Trong trí nhớ từ nhỏ của Tang Noãn, cô nhớ rõ nhất chính là mẹ mình khóc thút thít, ôm Tang Noãn nói rằng, sao bà lại biến thành thế này.

Không còn váy dài hoa lệ với trang sức đẹp đẽ, bà như một đóa hoa đang dần mất đi thanh xuân, trở nên mệt mỏi khô héo.

Mỗi lần mẹ nói vậy, cha lại ở bên cạnh im lặng hút thuốc, ông vốn là một thiếu niên hăng hái khí phách, giờ phút này lại không nói nên lời, ngay cả một câu an ủi cũng không nói được.

Lúc ly hôn, ông cũng không nói một chữ.

Về sau, về sau thì sao?
Tang Noãn chống đầu, ngồi trong xe nhớ lại.

Về sau, năm thứ hai sau khi ly hôn, cha cô qua đời.

Một tai nạn giao thông bình thường, đã cướp đi sinh mạng của cha cô.

Ông nội từ quê xa xôi vội lặn lội đi lên nắm tay cô, người nông dân đã làm lụng vất vả cả nửa đời người, lòng bàn tay đã trở nên thô ráp.

Tang Noãn không nhớ rõ ngày hôm đó như thế nào, chỉ nhớ ông nội mình khóc hết nước mắt, còn tay ông thì siết chặt làm Tang Noãn rất đau.

HẾT CHƯƠNG 5.


Nhấn Mở Bình Luận